vợ khó thoát khỏi bàn tay tôi

Bàn tay anh trơn bóng dầu thơm bạc hà. N vuốt ve tôi, bắt đầu từ đôi vai. Da thịt nguội lạnh rực lên, xúc cảm cuồn cuộn tuôn theo những ngón tay miết mải. Tôi nhắm mắt, hiểu mình sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay mê hoặc phù thủy của N. Giải cứu 200 chú chó thoát khỏi bàn tay tử thần, người đàn ông nhận món quà bất ngờ từ dân mạng Vô Vi 10/02/17, 18:00 Thông thường, khi có một cơn khủng hoảng hay tai nạn xảy ra, những chú chó hay động vật sẽ là đối tượng được giải cứu sau cùng. Chương 10: Cầu cứu. Anh lạnh mặt, đứng ở bên giường nhìn cô chằm chằm nói: "Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng." Nói xong liền ra khỏi phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Sau tiếng đóng cửa kia, cô chôn mặt trong chăn khóc. Người chết một lần sẽ không muốn Nhờ tiếng la hét kinh hoàng mà bé gái đã thoát khỏi tay tên bắt cóc ngay trước cửa nhà khi đang đi vứt rác. Chiếc chuông cửa gắn camera đã ghi lại được khoảnh khắc bé gái (6 tuổi) la hét và chạy thoát khỏi tên bắt cóc ngay trước cửa căn nhà ở thành phố Hamilton thuộc bang Ohio, Mỹ. Sự việc xảy ra vào ngày 23/8 ngay trước cửa nhà nạn nhân. Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi - (Chương 205) - Tác giả Huyền Cầm Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Weight Watchers Von Online Zu Treffen Wechseln. "Lâm Việt Thịnh, anh là người hiểu rõ nhất tại sao tôi không cần những bộ quần áo đó. Không cần đổi đâu, chỉ cần là thứ Lâm Việt Thịnh nhà anh từng chạm vào, bất cứ thứ gì, tôi đều không cần!" Lâm Việt Thịnh nâng cằm cô lên với vẻ đùa dai "Nghe cho kĩ nhé, tôi cũng từng chạm vào cơ thể cô rồi đó, cô có cần nó nữa không?" "Anh..." Quách Thanh Tú trừng mắt lên. Trong cửa hàng quần áo, Quách Thanh Tú cứ hờ hững, hoàn toàn không có hứng thú thử đồ. Những nhãn hiệu đắt tiền, nhân viên rất nhiệt tình, lại gặp phải một cô gái không hề muốn mua sắm. Lâm Việt Thịnh không chịu nổi nữa, giơ tay ra chỉ chỉ rất tùy hứng "Bộ này, bộ này, dãy bên kia và một dãy của bên này, gói hết lại cho tôi." Tấm thẻ tín dụng bị ném mạnh xuống quầy thu ngân, từ đôi đồng tử đen như mực bắn ra ánh mắt lạnh lẽo. Sau khi thanh toán xong, Lâm Việt Thịnh ném đống quần áo lên xe, rồi kéo cánh tay Quách Thanh Tú nhét vào ghế phó lái. Chiếc xe phi như bay trên đường một lúc rồi dừng trước cửa một quán cà phê ngoài trời bên bờ biển. Đây là địa điểm hẹn hò cà phê ưa thích của các đôi tình nhân, sắc đêm trong như nước, ngồi ở đó có thể nhìn thấy vầng trăng sáng tỏ treo trên đỉnh trời và ánh bạc lấp lánh hắt lên từ mặt nước biển. Lâm Việt Thịnh lôi Quách Thanh Tú ra khỏi xe, đè cô lên bức tường trong quán cà phê "Quách Thanh Tú, cô thích chết phải không?" "Bỏ ngay cái móng dơ bẩn của anh ra, đừng để tôi phải ghét anh thêm." Cơn giận của Lâm Việt Thịnh trào lên, hắn cúi người xuống hôn cô. Hắn khóa chặt cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng của cô, quả nhiên cãi nhau với phụ nữ là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, cứ hôn luôn đỡ rách việc hơn bao nhiêu. "Ưm, bỏ tôi ra..." Quách Thanh Tú vùng vẫy, nhưng chỉ khiến nụ hôn của Lâm Việt Thịnh mạnh mẽ hơn. Một hồi lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới buông tha cho đôi môi của cô, lúc này đây hai người đều thở hồng hộc. Quách Thanh Tú vẫn quật cường trừng mắt nhìn anh ta, biểu cảm không chịu thua "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" "Tôi muốn thế nào, không phải cô đã nhìn thấy hết rồi sao? Từ giờ phút này trở đi, cô đã người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh này, về sau nếu không được sự đồng ý của tôi, cô không được phép dọn ra khỏi nhà họ Quách, càng không được phép trốn tránh tôi." "Lâm Việt Thịnh, đầu anh bị úng nước phải không! Anh đừng tưởng anh vấy bẩn sự trong sạch của tôi là đã trở thành người nào đó với tôi. Anh chẳng là gì hết, anh biết chưa? Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi vạch trần bộ mặt xấu xa của anh với chị tôi." Quách Thanh Tú mặt mũi trắng bệch, lùi về sau mấy bước, nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt cảnh cáo. Lâm Việt Thịnh buông tay ra, đột nhiên không hiểu sao lại nở nụ cười độc ác "Được, tùy cô thôi, thế nào cũng có một ngày cô phải quỳ dưới chân cầu xin tôi." Quách Thanh Tú cười lạnh "Thế thì anh cứ nằm mơ giấc mơ giữa ban ngày của anh đi!" Quách Thanh Tú vứt mấy bộ đồ trên xe xuống, giẫm mạnh lên chúng mấy cái như trả thù rồi dứt khoát bỏ đi. Quách Thanh Tú, cô không nhảy nhót được mấy ngày đâu, Lâm Việt Thịnh cười lạnh với vẻ nham hiểm. Ba ngày sau đó, Lâm Việt Thịnh không hề xuất hiện trong tầm nhìn của Quách Thanh Tú, cô thấy mình thoải mái hơn nhiều lắm. Buổi tối, vừa bước chân vào cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc lóc chói tai của bác gái "Ông là cái thứ đốn mạt khốn kiếp, sao có thể bán Á Hân cho bọn vay nặng lãi chứ, ông già dai nhách mãi chưa chết này, cả ngày chỉ biết cá độ, bây giờ cuối cùng cũng thua trắng cả cái nhà này rồi..." Quách Thanh Tú chấn động nhìn vẻ ủ rũ của bác trai và dáng vẻ ngồi bệt xuống đất khóc lóc đay nghiến như một oán phụ của bác gái "Làm sao vậy bác..." Bác gái quệt nước mắt trừng Quách Thanh Tú một cái "Cô về đúng lúc lắm, bác trai cô thua cả công ty Á Hân rồi, chị cô cũng không có bản lĩnh mở lời với nhà họ Lâm, hay rồi, bây giờ cả nhà này không có cơm ăn nữa, cứ đợi chết đói đi! Cô cũng đừng đi học làm gì, ngày mai ra ngoài mà làm thuê!" Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục. Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng. Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng. Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra. Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy. “Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?” Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp “Là thuốc an thần.” Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói “Hết giờ rồi…” Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài. Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả. Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm. Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà? Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn. “Có phải cô lại muốn mắng chửi tôi tiếp không?” Quách Thanh Tú nâng đôi mắt ưu thương lên nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại cụp mi mắt xuống. “Tại sao chị tôi lại thành ra như vậy?” “Cô ta như vậy không phải là càng tốt à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh đạm “Cô không phải lo bị cô ta phát hiện, và cô ta cũng không cảm thấy đau khổ cho chính mình nữa.” Đúng, loại trạng thái này có thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề. Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, khiến nước mắt chầm chậm rơi xuống “Là anh làm đúng không?” Lâm Việt Thịnh buông cằm cô ra rồi quay người lại tiếp tục lái xe. “Là anh làm thật sao?” “Tôi nói là không phải tôi làm, thì cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt mỉa mai. Dẫu sao trong mắt Quách Thanh Tú, hắn cũng đã là một tên vô cùng khốn kiếp rồi, tiếp tục làm ra một chuyện xấu nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Quách Thanh Tú bỗng nhiên phẫn hận lườm hắn “Tôi hận anh, Lâm Việt Thịnh…” Tâm trạng của Lâm Việt Thịnh trở nên rất tệ. Hắn vốn muốn thỏa mãn tâm nguyện của cô, nhưng không ngờ cô không những không cảm kích hắn, mà còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn. Hắn nặng nề phanh kít xe lại, rồi đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay cô “Quách Thanh Tú, cô bị đần phải không? Là tự cô muốn đến, thế mà giờ lại còn đổ vạ cho tôi! Não cô bị úng nước à?” Quách Thanh Tú uất ức nhìn hắn, rồi lại khôi phục dáng vẻ đáng thương. “Là do chị cô không chấp nhận được chuyện chia tay, nghĩ không thông mà thôi. Không lẽ tôi phải cưới cô ta vì một cái giao dịch à?” Lâm Việt Thịnh nổi giận đùng đùng, mặt hắn đen lại, đấm mạnh lên xe. Quách Thanh Tú sợ hãi nhìn hắn. Nhẫn nhịn, mình phải nhịn, mình là Ninja Rùa vạn năm. Tên khốn Lâm Việt Thịnh, nhất định có một ngày tôi sẽ đòi lại anh toàn bộ những gì mà anh thiếu nợ tôi. Chiếc xe chầm chậm tiến vào căn biệt thự, sắc mặt Lâm Việt Thịnh băng lạnh, tinh thần của Quách Thanh Tú lại càng sa sút. Trong lòng cô vô cùng rối loạn. Từ lúc hắn cường bạo cô thì cô đã từng bước tiến vào cái bẫy mà hắn bố trí. Bây giờ người thân của cô, người thì không rõ tung tích, người thì vào viện tâm thần. Cô không thể tha cho hắn, tuyệt đối không thể… Quách Thanh Tú ngây ngốc đứng trước tấm gương trong nhà tắm, cô nhìn chính mình trong gương đến mức sớm đã quên đi chuyện khóc lóc. Ý nghĩ trả thù như cỏ dại sinh trưởng, lan ra mọi chỗ… “Quách Thanh Tú…” Ở bên ngoài, Lâm Việt Thịnh đang gõ cửa. Quách Thanh Tú không hề động đậy, cô đang đắm chìm trong suy tưởng của chính mình, cô nhất định phải sắp xếp lại các manh mối cho rõ ràng. “Ầm…” Lâm Việt Thịnh một cước đá cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn trông thấy trong tay Quách Thanh Tú đang cầm bàn chải đánh răng, rồi ngạc nhiên nhìn hắn. Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Lâm Việt Thịnh không vui cau mày nói “Quách Thanh Tú, cô đánh răng đến một tiếng đồng hồ à?” Quách Thanh Tú lúc này mới điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn của mình, cô cố nặn ra một nụ cười gượng đáp “Được rồi, tôi xong ngay đây!” Lâm Việt Thịnh không phát sinh điều gì lạ thường cả, nét mặt hắn quái dị đi ra ngoài. Không hiểu tại sao, hắn luôn thấy Quách Thanh Tú có gì đó là lạ. Nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào. Quách Thanh Tú đánh răng xong thì đi ra ngoài, cô mỉm cười nhìn Lâm Việt Thịnh. “Anh đói rồi sao? Tôi đi làm sủi cảo cho anh nhé…” Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lúc này mới hơi thả lỏng, hắn giơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô “Hôm nay tôi đã thỏa mãn tâm nguyện của cô, có phải là cô cũng nên biểu hiện chút gì đó không?” “Được!” Quách Thanh Tú cười gượng gạo “Anh thích ăn gì?” Bây giờ Quách Thanh Tú đang mặc một chiếc áo ngủ hoa, mái tóc dài nhẹ nhàng buông xõa bên vai, đôi mắt cong cong, cánh môi hồng nhuận. Hơi thở thiếu nữ thanh thuần mà sạch sẽ đã gợi lên dục vọng trong lòng của Lâm Việt Thịnh. Ánh mắt hắn tối lại, hắn cúi đầu hôn lên môi Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú không có chút thành thạo nào mà hơi trúc trắc hôn đáp lại hắn. Trong lòng Lâm Việt Thịnh không kiềm được có hơi đắc ý. Tên khốn anh Hải’ gì đó, xem ra hắn không những chưa có được thân thể của Quách Thanh Tú, mà còn chưa từng hôn cô nữa. Nếu không thì đến bây giờ cô không thể vẫn còn ngây ngô như vậy được. Sau một đợt môi lưỡi dây dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú hơi ửng đỏ. Lâm Việt Thịnh bế ngang Quách Thanh Tú lên rồi đi vào phòng thay đồ. Hắn kéo tủ quần áo ra, bên trong chất đầy đủ loại trang phục gợi tình mà hắn đã mua sáng nay ở trung tâm thương mại. Có trang phục màu trắng của y tá, trang phục thủy thủ màu xanh, còn có bộ đồ thỏ trắng, bộ jumpsuit màu đen, bộ cô hầu gái,… Các loại mẫu mã rực rỡ đủ màu sắc chất đầy trong tủ để đồ. Quách Thanh Tú xấu hổ muốn chết, những bộ trang phục này đều vô cùng thiếu vải, rồi còn lộ luôn vị trí đó ra nữa. Cô mới không thèm mặc mấy loại trang phục không biết xấu hổ này. Trong mắt Lâm Việt Thịnh tràn ngập màu sắc dục, hắn khẽ thủ thỉ nói bên tai cô “Ngoan, mặc lên cho tôi xem, nhất định sẽ rất hấp dẫn…” Quách Thanh Tú khó khăn lắc đầu nói “Không, không được, như vậy khó coi lắm!” Hắn đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô, rồi dùng giọng điệu mờ ám gợi tình nói “Vậy để tôi thay giúp cô nhé…” “A, không cần không cần, để tôi tự thay được rồi!” Quách Thanh Tú dùng một tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra ngoài cửa. Sau đó cô đóng cửa phòng thay đồ lại, bắt đầu chọn đồ. Nhiều như này, biết chọn bộ nào cho được đây!!! Cái nào cũng ngắn cũn cỡn, có cái còn không che được hết mông. Đặc biệt là bộ lụa màu đen, mặc lên người hoàn toàn trông giống như không mặc gì. “Xong chưa, tôi muốn vào…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh ở bên ngoài mất kiên nhẫn thúc giục. “Sắp xong rồi, tôi ra ngay đây…” Quách Thanh Tú chọn bộ trang phục thỏ trắng, nhưng nó cũng rất ngắn, che được đằng trước thì lại hở đằng sau. Vì vậy cô lấy luôn một chiếc sơ mi màu trắng trong tủ đồ của Lâm Việt Thịnh khoác bên ngoài. Trong phòng ngủ chính, ánh đèn có màu đỏ nhạt mờ mờ, thân hình vô cùng tuấn mỹ của Lâm Việt Thịnh ngồi trên sofa, hắn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Quách Thanh Tú bước ra từ phòng thay đồ. Chiếc áo sơ mi màu trắng dài ngang đùi, làm tôn lên đôi chân dài thon nhỏ trắng ngà của cô. Phía dưới không có thứ gì cả, khiến cho người ta dễ suy nghĩ xa xôi. Lâm Việt Thịnh hếch cằm lên, lửa nóng trong đáy mắt càng thêm bùng cháy “Cởi áo sơ mi ra…” Gương mặt của Quách Thanh Tú liền đỏ xuống tận cổ, đôi tay nhỏ nhắn chậm chạp cởi cúc áo ra. Lâm Việt Thịnh trêu chọc nói “Cô ngại cái gì, có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy đâu?” Hừ! Khốn kiếp, anh tưởng da mặt tôi dày giống anh hay sao! Được rồi, tới thì tới luôn lần này thôi! Quách Thanh Tú lấy hết dũng khí cởi chiếc áo sơ mi xuống. Bộ lông thỏ trắng muốt vừa hay che trước bộ ngực đẫy đà của cô, chiếc quần nhỏ đến rốn vừa vặn ôm lấy cặp mông tròn trịa. Đáng chú ý nhất là phía sau còn có một cái đuôi ngăn ngắn, trên đầu Quách Thanh Tú còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ. Làn da trắng như tuyết không biết vì ngại ngùng hay do ánh đèn chiếu vào mà phủ lên một tầng sáng đỏ. Nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Lâm Việt Thịnh hít sâu một hơi, rồi trực tiếp áp Quách Thanh Tú lên tường. Hắn ôm lấy cô, bàn tay đẩy mảnh vải ngắn che trước ngực cô ra, hắn hôn lấy nơi đầy đặn gợi cảm đó của cô, rồi ngậm trong miệng điên cuồng cắn mút… “A, đừng…” Quách Thanh Tú không ngờ là phản ứng của hắn lại dữ dội như vậy. Kích tình đến rất nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lâm Việt Thịnh đưa vọt lên đỉnh. Cô ngồi trên đùi hắn giống như đang cưỡi ngựa. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy mông cô, khiến cho khuôn ngực thẳng đứng của cô càng gần sát đến mặt hắn hơn… Cô nhóc này, quả là ngọt ngào. Mỗi một chỗ trên cơ thể đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào kỳ diệu, hương thơm thanh thuần của thiếu nữ khiến hắn hoàn toàn mất khống chế. … Kích tình qua đi, sự mờ ám khắp căn phòng đầy rẫy những vết tích của nam nữ sau khi hoan ái. Y phục bị xé nát thành nhiều mảnh, rơi vãi khắp trên mặt đất… Toàn thân Quách Thanh Tú mềm nhũn, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa hồi lại chút ít sức lực nào. Nhưng trên người cô đã sạch sẽ, còn đang mặc váy ngủ nữa, lẽ nào là hắn tắm rửa giúp cô hay sao? Tên đàn ông đáng chết này, thể lực của hắn quá tốt, từ tám giờ đến mười hai giờ đều không hề ngưng nghỉ, có một lần cô còn ngất đi… Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể cô. Chẳng trách hắn nói là không bao giờ chơi đùa với một người phụ nữ quá một tháng. Loại chơi đùa này có người phụ nữ nào chịu nổi cơ chứ. Thật kỳ lạ, sao hắn không chết vì kiệt sức đi nhỉ? Đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ tích tắc quay. Lâm Việt Thịnh đã ngủ say. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ to gan, là giết chết hắn… Đúng, giết hắn để báo thù cho chị họ. Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi qua, vươn tay cầm lấy con dao. Trong đêm tối, con dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi run rẩy. Thật ra cô là một người rất nhát gan, từ nhỏ đã sợ máu chứ đừng nói đến giết người. Thậm chí đến giết một con kiến cô cũng không dám. Nhưng tầng hận ý này sâu đậm như vậy. Trong lòng cô không ngừng run rẩy, cô không cách nào quyết định được, nhưng cũng không muốn từ bỏ. Cô cứ ngây ngốc đứng ở đó rất lâu. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Việt Thịnh “Cô cầm dao làm gì?” Quách Thanh Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, trái tim đập điên cuồng. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn tỉnh lại rồi? Lâm Việt Thịnh giơ tay bắt lấy cổ tay cô. “Muốn giết tôi sao?” Quách Thanh Tú rất nhanh tỉnh táo lại, cô đấu không lại hắn. Lúc hắn ngủ, cô đã không thể đấu lại được hắn, chứ đừng nói đến lúc hắn tỉnh… “Không, không phải. Tôi chỉ là, chỉ là muốn ăn hoa quả thôi…” Quách Thanh Tú thuận tay cầm một quả táo từ khay đựng hoa quả. Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay. Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, cô cầm quả táo gọt vỏ. Trong lúc hốt hoảng, con dao đã cắt vào tay cô. Người phụ nữ này chỉ có một mình Lâm Việt Thịnh hắn được sở hữu. Một lúc lâu sau hắn nhếch môi, lộ ra điệu bộ mỉa mai “Quá xấu, cởi ra…” Nhân viên cửa hàng không hiểu liền mỉm cười giải thích “Thưa anh, quý cô này mặc chiếc váy rất đẹp đấy ạ!” Lâm Việt Thịnh nhướng lông mày “Đẹp hay không là do cô nói hay là do tôi nói vậy?” Giọng điệu của hắn không hề khách khí. Nhân viên cửa hàng nào dám chống đối liền vội vàng giải thích “Đương nhiên là do anh nói ạ, có điều, có điều không sao cả ạ, phía bên này vẫn còn rất nhiều các kiểu dáng khác…” “Lấy chiếc váy hai lớp kín đáo một chút, đừng lấy những bộ hở nhiều như thế này nữa.” Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn làm sao có thể để cho những gã đàn ông khác ngắm được. Chỉ có thể đóng cửa lại để một mình hắn chiêm ngưỡng, thưởng thức thôi… Quách Thanh Tú nhún vai. Cô thì thế nào cũng được. Thay đi thay lại, cuối cùng đổi thành một bộ lễ phục cổ ngang màu hồng nhạt, dài tới mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày nạm đá thạch anh xinh đẹp. Mặc dù kín như bưng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vẫn ngọt ngào tinh khiết, rạng rỡ như ánh bình mình khiến cánh đàn ông phải rung động. Lâm Việt Thịnh túm lấy cằm Quách Thanh Tú “Nhớ kỹ, sau này chỉ được cười với một mình tôi thôi.” “Hứ, bạo chúa!”Quách Thanh Tú thầm mắng trong lòng. Nhưng lúc này Lâm Việt Thịnh đã đi thanh toán. Chỉ cần là những chiếc váy Quách Thanh Tú đã thử qua, hắn đều mua hết không để lọt một chiếc nào, bao gồm cả giày và túi xách. Khi đi ra khỏi cửa hàng, toàn bộ con người Quách Thanh Tú trở nên rực rỡ hơn hẳn. Cô có thêm chút quyến rũ của một người phụ nữ bên cạnh sự thuần khiết vốn có, điều đó càng khiến Lâm Việt Thịnh thêm rung động. Lâm Việt Thịnh quay người, nhét một tấm thẻ màu vàng vào tay Quách Thanh Tú. “Cái này cho cô, không giới hạn số tiền, cô có thể tự mua thứ mà mình thích.” Gì cơ? Đầu óc gã đàn ông này bị bệnh à? Tự nhiên lại đưa cho cô nhiều như thế! Cô đưa tay ra ngăn lại, vẻ mặt đầy kiên quyết “Lâm Việt Thịnh, anh bỏ cái ý định dùng tiền để mua chuộc tôi đi…” Lâm Việt Thịnh nghe xong thì cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Hắn luôn nghĩ rằng, phụ nữ ấy mà, dù có đẹp, có thanh thuần, có thể hiện đến đâu chẳng qua chỉ cần dùng tiền là đánh đổ cả, chỉ khác nhau ở số tiền ít hay nhiều mà thôi. Trong mắt hắn, từ trước tới nay phụ nữ chỉ được phân ra là loại ít tiền hay nhiều tiền, nhưng Quách Thanh Tú lại là một ngoại lệ. Lần đầu tiên Lâm Việt Thịnh có cảm giác thất bại. Sự tự tin của hắn đã bị Quách Thanh Tú giày xéo thành công. “Không cần à?” “Ừ, không cần, tôi không thiếu tiền…” Quách Thanh Tú ra vẻ đương nhiên. Mỗi tháng chị họ đều đưa cho cô tiền tiêu vặt, tiền học bổng hàng năm của trường cũng không hề ít. “Nhận lấy, nếu không Tăngi sẽ cho cô sướng ngay bây giờ…” Giọng điệu của hắn ngang ngược, bá đạo, không cho phép cô từ chối. Quách Thanh Tú nhận lấy tấm thẻ màu vàng một cách dè dặt “Nói rồi nhé, đây là anh tự nguyện đưa cho tôi, không phải tôi đòi nhé. Thế nên giao dịch giữa chúng ta không có điều kiện gì cả. Tôi cũng sẽ không vì tấm thẻ này mà lên giường thêm với anh lần nào đâu!” “Quách Thanh Tú…” Một lần nữa Quách Thanh Tú lại thành công trong việc chọc giận Lâm Việt Thịnh. Như thể việc hắn và cô quan hệ là một chuyện khiến người khác hết sức ghê tởm vậy. Lâm Việt Thịnh hắn thất bại đến vậy sao? Tay của hắn đập mạnh vào phía sau lưng ghế ngồi của Quách Thanh Tú. Hắn nghiến răng gầm gừ “Một cô gái như cô đúng là không biết điều.” Quách Thanh Tú liếc hắn một cái, tốt bụng nhắc nhở hắn “Quần áo đã mua xong rồi, có phải là anh sẽ đưa tôi về nhà không?” Suýt chút nữa Lâm Việt Thịnh bị chọc tức tới mức hồ đồ. Lúc này hắn mới nhớ tới việc chính của ngày hôm nay. “Ngày mai sẽ mua điện thoại, bây giờ có chuyện quan trọng cần làm…” Người đàn ông này đúng là thay đổi thất thường. Rõ ràng nói là muốn mua điện thoại, vậy mà đi ra thì lại mua một đống quần áo, còn không đưa cô về nhà nữa. “Tôi nói anh nghe, hiện tại tôi bỏ bê rất nhiều tiết học rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi không làm nữa đâu.” Lâm Việt Thịnh hung hăng lườm cô rồi nhếch miệng cười “Học ấy mà, ngày mai tôi sẽ bắt cóc giáo sư kia mang về, để ông ấy dạy một mình cô chẳng phải là được rồi sao.” Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức cằm xệ xuống như muốn rớt ra. Quả nhiên cô đã quá coi thường chỉ số lưu manh của Lâm Việt Thịnh. Người đàn ông này đúng là tinh hoa trong đám lưu manh, cực phẩm thượng hạng của đám cặn bã. Chiếc xe của Lâm Việt Thịnh từ từ tiến tới cửa của khách sạn White Rose. Khách sạn White Rose là khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất của thành phố S. Đài phun nhạc nước cực lớn với những bọt nước bắn tung tóe. Bãi đậu xe đỗ đầy những chiếc xe sang trọng. Phía xa xa có thể nhìn thấy các vị khách tốp năm, tốp ba đang tiến vào đại sảnh của buổi tiệc. Quách Thanh Tú đột nhiên có một dự cảm bất an. Hôm nay Lâm Việt Thịnh mua cho cô một đống quần áo, hóa ra là vì muốn đưa cô tới buổi tiệc tối này. Ấy, không biết là buổi tiệc gì nhỉ? Khi còn nhỏ, mẹ thường dẫn cô đi tham gia các buổi tiệc khác nhau, nên cô không cảm thấy xa lạ, lại càng không thấy sợ hãi. Chỉ có điều hiện tại, cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý gì cả. Lâm Việt Thịnh nhìn xung quanh cửa ra vào. Không lâu sau, một người phụ nữ trông từng trải bước ra từ một góc tối “Tổng giám đốc Lâm…” Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy quen thuộc khi nhìn người phụ nữ này, hình như chính là cô thư ký đã giúp Lâm Việt Thịnh chụp ảnh lần đầu tiên. Lúc trước, người đi tới bệnh viện cũng là cô ấy. Người phụ nữ này đã ba mươi tuổi, nhìn cô rất giỏi giang, từng trải. Cô ấy đi tới trước mặt bọn họ và mỉm cười với Quách Thanh Tú “Xin chào cô Quách.” Quách Thanh Tú không hề phản ứng. Cô không thích cô ấy, một trợ thủ của ác ma thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Huỳnh Minh San biết vì chuyện lần trước mà Quách Thanh Tú vẫn còn có khúc mắc với cô, Mân San xin lỗi chân thành “Xin lỗi cô Quách. Tôi xin lỗi cô vì chuyện lần trước. Có điều, Tổng giám đốc Lâm thật sự rất thích cô.” Nói xong, Mân San lấy từ trong túi ra một cái hộp. Cô mở nó ra, bên trong là đồ trang sức. “Tổng Giám đốc Lâm, toàn bộ số đồ trang sức đã được mang tới rồi ạ. Bây giờ đeo lên cho cô Quách hay sao ạ?” Lâm Việt Thịnh ừ một tiếng. Hắn tỏ rõ sự sốt ruột, mất hết kiên nhẫn. Huỳnh Minh San nhanh nhẹn búi mái tóc dài của Quách Thanh Tú, sau đó cài một cây trâm được khảm bằng đá quý lên. Rồi Mân San đeo vòng lên cổ và tay cô… Toàn thân Quách Thanh Tú được bao phủ bởi một lớp trang phục xinh đẹp, cô càng trở nên rạng rỡ hơn. Lâm Việt Thịnh nhếch miệng “Không đeo thì tốt hơn, tháo tất cả xuống đi!” Huỳnh Minh San tỏ ý khen ngợi “Khí chất của cô Quách thuần khiết, không đeo đá quý thì cũng vẫn sẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất buổi tiệc.” Câu nói này khiến Lâm Việt Thịnh cảm thấy thật dễ chịu, hắn ngạo mạn nói “Đó là điều tất nhiên.” Quách Thanh Tú oán thầm trong lòng. Đúng là mặt dày, có phải là khen hắn đâu. Cuối cùng, Huỳnh Minh San chỉ để lại một sợi dây chuyền khảm đầy kim cương trên chiếc cổ trắng nõn của Quách Thanh Tú. Lúc đeo dây chuyền cho Quách Thanh Tú, Huỳnh Minh San nói nhỏ “Cô Quách, Tổng giám đốc Lâm chiều chuộng cô thật đấy. Nghe nói bộ trang sức này là của hoàng thất truyền lại. Tổng Giám đốc chưa bao giờ lấy ra cho ai coi cả.” Trong lòng Quách Thanh Tú hơi rung động. Lâm Việt Thịnh quan tâm tới cô như vậy sao? Chẳng qua là thể hiện sự giàu có, cố ý khoe khoang mà thôi. Hắn căn bản không hề quan tâm tới cô mà là quan tâm tới thể diện của bản thân. Bởi vì lúc này, cô là người phụ nữ đi cùng hắn. Cô chỉ giống như bộ quần áo hắn đang mặc trên người hoặc giống như một con chó nhỏ đi bên cạnh hắn mà thôi… Sau khi trang điểm xong cho Quách Thanh Tú, Lâm Việt Thịnh lại nhìn cô thêm vài lần rồi mới long trọng nhập vào buổi tiệc. Huỳnh Minh San chậm rãi đi theo phía sau và cũng nhập hội. Cô ấy là thư ký của Lâm Việt Thịnh, chuyên phụ trách giúp hắn xử lý các loại công việc. Trên tấm thảm đỏ cao cấp được phủ kín hoa hồng. Toàn bộ hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn. Các góc còn được đặt bóng bay và những vật trang trí khác nữa. Lâm Việt Thịnh dừng lại, ánh mắt nhìn lên một cặp đôi cô dâu, chú rể ở trên sân khấu buổi tiệc. Hắn nhếch miệng cười, chứa đầy sự xấu xa. “Nhìn xem, chắc là cô quen cô gái kia chứ!” Lâm Việt Thịnh cười lạnh lùng. Quách Thanh Tú nghe theo giọng nói của hắn và nhìn qua. Lúc này, phía trên sân khấu của buổi tiệc là hình bóng của một cặp đôi cô dâu, chú rể. Người đàn ông với dáng người cao ráo, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất dịu dàng. Anh mặc một bộ đồ vest màu trắng, nổi bật và đẹp trai như một bạch mã hoàng tử. Phía bên cạnh anh là Lý Vi Vi đang mặc một bộ đồ hôn lễ màu hồng phấn. Cô trang điểm tinh tế, rõ ràng trông rất quyến rũ, đằm thắm. Nụ cười trên khuôn mặt cô tràn đầy niềm hạnh phúc ngọt ngào. Giây phút đó, trái tim Quách Thanh Tú như muốn ngừng đập. Là anh, là anh Hải của cô. Khó khăn lắm cô mới tìm được anh, vậy mà anh lại đính hôn với người con gái khác sao? Ông trời đang đùa giỡn với cô đấy à? Giọng nói của Lâm Việt Thịnh vẫn vang lên bên tai cô một cách đứt quãng “Nhìn thấy chưa, người phụ nữ đó tên là Lý Vi Vi, chính cô ta đã hại cô vào nhà giam. Baby, cô nói xem nên trừng phạt cô ta như thế nào thì mới được đây?” Lúc này, bữa tiệc mới vừa bắt đầu. Các nhân vật nổi tiếng thế giới đang lần lượt tiến lên chúc phúc cho cặp đôi. “Chúc mừng Cậu chủ Tăng và cô Lý kết thành lương duyên…” Lâm Việt Thịnh hỏi mấy lần thì phát hiện Quách Thanh Tú không hề phản ứng gì. Hắn quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt cô trở nên trắng bệch, ánh mắt vô thần, toàn thân giống như bị ma nhập, có vẻ như bị bệnh vậy. Hắn đưa tay sờ trán cô “Có phải cô bị bệnh rồi không?” Quách Thanh Tú chợt bừng tỉnh, cô lắc đầu bối rối rồi lại nhanh chóng gật đầu. “Tôi, bụng tôi đau quá…” Lâm Việt Thịnh chau mày. Người phụ nữ này, sao cứ vào thời khắc quan trọng thì lại làm hỏng việc vậy. “Đưa cô ấy đến nhà vệ sinh…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng dặn dò Huỳnh Minh San “Không cần, không cần, đi nhà vệ sinh thôi mà, tôi sẽ quay lại ngay…” Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, cố nặn ra một nụ cười. Cô quay người đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh. Đoạn đường này, từng bước chân của cô mềm nhũn như thể đang bước trên bông vậy. Đây không phải là thật, đây không phải là sự thật. Mấy ngày trước, anh Hải vẫn còn gọi cô ở Maldives. Anh nói vẫn đang tìm cô, anh nói anh yêu cô, anh nói anh vẫn đang đợi cô… Thế nhưng, chớp mắt một cái, anh đã lại cầm tay người con gái khác. Quách Thanh Tú cảm thấy đau lòng. Một đoạn đường có vài phút bước đi mà dài đằng đẵng giống như cô đang phải đi cả một thế kỷ vậy. Từ nhỏ tới lớn, người mà cô tin tưởng nhất là anh, người mà cô yêu nhất là anh, người mà cô nhớ thương nhất cũng chính là anh. Thế nhưng, anh không cần cô nữa… Cuộc đời của Quách Thanh Tú giống như bị rơi vào vùng hoang vu, tìm không được lối ra. Trong nhà vệ sinh, cô mở vòi nước mạnh hết cỡ, ra sức táp nước lạnh vào mặt của mình. “Cô gái, cô sao vậy?” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới. Quách Thanh Tú ngẩn người quay lại. thời khắc bốn con mắt nhìn nhau, Quách Thanh Tú như gặp phải sét đánh, sao mà lại trùng hợp đến vậy? Càng là người bạn muốn có thì lại càng không có được. Càng là người bạn không muốn gặp thì lúc này lại được đưa đến ngay trước mắt bạn. Quách Thanh Tú cúi đầu bối rối “Xin lỗi, em…” Đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau “Thanh Tú, Thanh Tú của anh, anh biết là em, em đừng đi…” Tăng Thanh Hải hoàn toàn không ngờ lại gặp được Quách Thanh Tú ở đây. Giây phút nhìn rõ khuôn mặt cô, đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh nhanh chóng nhận ra cô. Mặc dù đã cách mười năm, nhưng anh vẫn nhận ra hình dáng khuôn mặt cô.

vợ khó thoát khỏi bàn tay tôi