kim ngọc kỳ ngoại
Lắc tay ngọc trai; Lắc tay kim cương; Trang sức bạc Ở ngoại thành HCM và HN và các tỉnh khác: Đơn hàng khách mua sản phẩm bất kỳ với hóa đơn 500.000đ sẽ được freeship. Nếu có bất kì điều gì thắc mắc.
Nhà đẹp phố kim mã cách mặt Phố lớn chỉ vài bước chân, Ngõ cực kỳ rộng ba Gác phóng vù vù, nhà mới thiết Chào mừng bạn đến với trang thông tin nhà đất muabannhadathanoi.com.vn uy tín nhất Việt Nam
Truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại hay nhất của tác giả Tịch Tịch Lý. Với chương Chương 11: Vào Thu bạn sẽ lạc bước vào thế giới gay cấn với tình yêu lý trí, hận thù xen kẽ nhau thủ đoạn bất chấp mọi để đạt được mục đích.
Truyện Kim Ngọc Kỳ Ngoại hay nhất của tác giả Tịch Tịch Lý. Với chương Chương 32: Thăm Nhà Ngoại bạn sẽ lạc bước vào thế giới gay cấn với tình yêu lý trí, hận thù xen kẽ nhau thủ đoạn bất chấp mọi để đạt được mục đích.
Thừa ủy quyền của Thủ tướng Chính phủ, ngày 29/5/2013, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh đã trao Quyết định bổ nhiệm Thứ trưởng Bộ Ngoại giao cho. Chủ nhật 16/10/2022 23:25 | Hotline: 0879553979 | [email protected]
Weight Watchers Von Online Zu Treffen Wechseln. 《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 13 Luyến Tiếc. Biên tập Ginny. Diệp Trọng Cẩm nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm nhủ có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều rồi. Mấy món điểm tâm này đều là những thứ mà ngự thiện phòng thường làm, Cố Sâm ngẫu nhiên cũng dùng một ít, mang theo rồi ban cho thần tử cũng không có gì kỳ lạ. Huống chi… Nếu Cố Sâm có ký ức của đời trước thì cũng không thể nào đoán được y là Tống Ly, y không nên tự mình dọa mình. Người nọ đối xử đặc biệt với y chẳng qua là vì trong người y chảy dòng máu của nhà họ Diệp, là đứa con được Diệp tướng yêu thương nhất, bằng không với tính nết của người nọ, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ấp một đứa bé ba tuổi rồi đùa giỡn như thế này đâu. Dưới Cố Sâm cũng có vài đệ đệ, nhỏ nhất là thất hoàng tử, hiện tại chắc cũng hai tuổi mấy rồi, đời trước Tống Ly luôn theo bên cạnh Cố Sâm nên biết rõ, người nọ rất ghét nước mắt nước mũi của con nít, đừng nói ôm ấp, chạm một cái thôi là đã khó chịu ra mặt rồi. Diệp Nham Bách không khắc nào rời mắt khỏi con trai nhỏ, thấy gương mặt xanh mét của con, lòng đau như đứt từng đoạn ruột, đánh liều cắn môi trộm nghĩ, tội khi quân phạm cũng đã phạm rồi, giờ có thêm tội lừa thái tử điện hạ thì cùng lắm cũng chỉ nhiêu đó mà thôi. Nghĩ thế bèn tiến lên vài bước, khom người cung kính nói “Điện hạ, A Cẩm nhà thần sinh ra đã ốm yếu, phải uống thuốc mỗi ngày, hiện tại, canh giờ này… cũng nên dùng thuốc rồi, điện hạ xem…” Ý trên mặt chữ, thái tử điện hạ mau thả người đi, ngài là thái tử, có quyền có thế thì cũng không thể cản trở không cho con nhà người ta uống thuốc được. Cố Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của bé con trong lòng, nhướng mày hỏi “Vậy ư?” Câu này mười mươi là đợi Diệp Trọng Cẩm trả lời. Diệp Trọng Cẩm biết ông cha đang giải vây cho mình, vội gật đầu hùa theo “A Cẩm phải uống thuốc.” Cố Sâm cười nhạt một tiếng. Trong tướng phủ an bài không ít thám tử, Diệp nhị công tử mỗi ngày uống thuốc giờ nào, dùng loại thuốc nào, phân lượng bao nhiêu hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. A Ly trước đây nhu thuận như vậy, không ngờ lại bị tướng phủ nuôi thành một nhóc tinh ranh không thật thà thế này. Trông thấy khóe môi người nọ câu lên nụ cười không quá rõ, mặt Diệp Trọng Cẩm tái mét, sợ hãi như thủy triều cuồn cuộn đánh úp vào tim, quả nhiên ngay sau đó đã nghe người nọ lên tiếng “Nếu vậy, mau đem thuốc lên đây, cô đút ngươi.” Lệnh vừa ban ra, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Trọng Cẩm nhăn tít lại, trông rất tủi thân, thừa dịp Cố Sâm không để ý lén quay đầu trừng người phụ thân không đáng tin của mình một cái, thừa tướng đại nhân cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn con trai nữa, khóc không thành tiếng oán thầm trong bụng, chuyện ra cớ sự như vầy cũng không phải là lỗi của cha mà. Biết đã không còn trông cậy được vào ông cha nhà mình, Diệp Trọng Cẩm tiu nghỉu giơ nắm tay nhỏ nắm lấy vạt áo Cố Sâm, giọng điệu khẩn cầu “A Cẩm không muốn uống thuốc đâu…” Ma ma vừa cho uống một chén bự rồi, giờ mà còn uống nữa thì xong đời thật đó. Cố Sâm lặng lẽ buông mi che đi ý cười không nén được hiện lên trong mắt, trở tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ của y, bàn tay vừa mềm vừa mịn hệt như cái bánh màn thầu vừa ra khỏi lồng hấp, nếu không phải đang có người ngoài ở đây, hắn thật muốn cắn thử một phát xem hương vị có như trong tưởng tượng của mình không. “Mới vừa bảo uống, nháy mắt lại nói không muốn uống, A Cẩm đang đùa giỡn cô sao?” Diệp Trọng Cẩm rùng mình một cái, bắt đầu mếu máo ra mặt, muốn khóc hai ba tiếng để lãng đi đề tài xấu hổ này, song gắng gượng cả nửa ngày cũng không rặn ra được nửa giọt nước mắt, cho nên mới nói, quật cường quá cũng không phải là chuyện tốt. Cố Sâm thấy nhóc con ảo não rủ đầu, khóe môi dần dãn ra “Thôi bỏ đi, cô thấy khí sắc của A Cẩm không tệ, trốn một lần hẳn sẽ không có việc gì.” Diệp Trọng Câm dùng nắm tay tròn vo xoa xoa khóe mắt không có nước, mềm mại nói “Tạ ơn thái tử điện hạ.” Nhìn bé con như đang nức nở, thanh âm non nớt run run, còn dùng bàn tay như cái bánh màn thầu dụi mắt, hai cánh môi mím lại, khiến cho người ta bất giác muốn ôm vào lòng cưng nựng dỗ dành, nào nỡ để y chịu nửa phần ấm ức. Nếu nói đời trước Tống Ly là đóa hoa được nâng trong lòng bàn tay hắn, mỗi một sợi tơ nhụy đều đượm đẫm hương thơm, thì bé con trong lòng lại như ngọc thạch chưa mài dũa, thuần khiết tự nhiên, ngập trong linh khí. Cố Sâm xưa nay làm việc luôn quả quyết, vậy mà lúc này lại do dự đắn đo, trước khi đến đây hắn đã nghĩ phải nắm chặt “Diệp Trọng Cẩm” trong tay, hệt như kiếp trước đã từng giữ Tống Ly bên cạnh, nhưng hiện tại lòng hắn chẳng hiểu sao lại trỗi lên nỗi luyến tiếc trước sự ngây thơ thuần khiết ấy mất rồi. Đông cung suy cho cùng chẳng thể so bì với tướng phủ giản đơn sạch sẽ. . Cố Sâm không nán lại quá lâu, đùa giỡn với Diệp Trọng Cẩm thêm một lúc rồi dẫn thị vệ quay về. Ra tới cửa đúng lúc gặp Diệp Trọng Huy vừa trở về, hai người sớm đã biết nhau, Diệp Trọng Huy nhìn thấy điện hạ của Đông cung thì vội vàng hành lễ, Cố Sâm híp mắt đánh giá Diệp đại công tử một lúc rồi hờ hững nói “Không cần đa lễ.” Diệp Trọng Huy nhìn theo bóng lưng thái tử, lòng ngờ vực không thôi, thái tử điện hạ dường như không quá thích mình, nhưng mà vì sao mới được? Tương tự, ông cha thừa tướng đại nhân của Diệp đại công tử cũng đang vô cùng sầu não. Diệp Nham Bách vẫn tưởng Cố Sâm lần này đến vì Diệp Trọng Huy, muốn gặp A Cẩm chẳng qua là thuận tiện, ai mà tin được thái tử vậy mà chơi đùa với A Cẩm cả buổi trời, rốt cuộc trong đầu cái vị điện hạ này đang suy tính điều chi vậy? An Thị ngược lại không hề bận lòng, vừa đút cơm cho Diệp Trọng Cẩm vừa vui vẻ nói “Thiếp thấy lão gia lo nghĩ nhiều rồi, thái tử điện hạ nếu đã gọi lão gia một tiếng thái phó, tất sẽ tuân thủ đạo lý tôn sư trọng đạo, lão gia xin nghỉ mấy ngày không thượng triều, thái tử thân là học trò, đến thăm thầy của mình vốn là chuyện hợp tình hợp lý. Về phần A Cẩm ấy à…” Nàng cười cười véo chóp mũi Diệp Trọng Cẩm “Thái tử điện hạ đang tuổi ham thích mới lạ, A Cẩm nhà chúng ta lại chọc người yêu thích như vậy, thái tử đặc biệt quan tâm cũng không lạ, chính lão gia chẳng phải cũng thế ư? Mỗi lần ôm A Cẩm đều luyến tiếc không nỡ buông tay.” “… A Cẩm là con của ta, sao có thể so được.” Diệp Nham Bách bị phu nhân trêu cũng hơi xấu hổ, ngẫm lại, cho dù thái tử có mưu tính gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi, có lẽ ông thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi. Diệp Trọng Cẩm im lặng nãy giờ đột nhiên thò tay chỉ một cái bánh ngọt trên bàn, giọng ngọt như mật “A Cẩm muốn ăn cái này.” Vì thế, chú ý của hai vợ chồng lập tức chuyển hết lên người con trai nhỏ, còn tâm tư sâu xa gì đó của thái tử đều quẳng ra sau đầu không thèm nghĩ nữa. Diệp Trọng Huy bước vào, đưa túi sách cho Lưu quản gia rồi đi đến bàn ăn “Phụ thân mẫu thân, con vừa gặp thái tử trước cổng, thái tử đến thăm phụ thân sao?” Diệp Nham Bách nhíu mày “Chuyện của người lớn, chớ có hỏi nhiều.” Diệp Trọng Huy rất muốn phản bác cái vị thái tử kia cũng là con nít chứ hơn gì con đâu, tại sao con không được hỏi, nhưng hắn cũng tự hiểu, muốn cùng phụ thân đại nhân nhà mình nói lý là chuyện vĩnh viễn không có kết quả, bèn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh đệ đệ của mình, nhấc muôi bằng bạch ngọc xúc một mẩu bánh ngọt, quay sang Diệp Trọng Cẩm “A Cẩm, ca ca cho đệ ăn bánh…” Diệp Trọng Cẩm mới húp một muỗng canh lập tức phun hết ra ngoài, y ước chừng dáng vẻ vô tội của Diệp Trọng Huy, thấy thằng ca ca này nhìn sao cũng có cảm giác thiếu đòn là thế nào vậy nhỉ? . Ngồi trong mã xa trên đường hồi cung, Cố Sâm nhắm lại hai mắt rơi vào trầm tư. Đời trước trước khi A Ly tiến cung tên là Tống Tam Bảo, chuyện này hắn rõ hơn ai hết, Tống Ly từng nói, sở dĩ y đặt cho mình cái tên “Ly” vì y đã sớm lĩnh ngộ được, người với người rồi sẽ có lúc chia ly, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Khi người hắn phái đi điều tra về báo lại, Tống Tam Bảo đã chết, Cố Sâm không tin, bởi con tim hắn vẫn đều đều nảy lên trong lòng ngực, lý trí của hắn vẫn còn đó, khác hẳn thời điểm khi nghe tin Tống Ly chết ở đời trước, hắn tin vào trực giác trước sau như một của mình. Đến khi, hắn phát hiện ngày Tống Tam Bảo chết bất đắc kỳ tử lại trùng với ngày Diệp gia nhị công tử ra đời, người vốn nên sống tiếp đã chết ngoài ý muốn, mà kẻ vốn phải chết non thì vẫn sống sờ sờ, hai chuyện này nhất định có liên hệ. Diệp Nham Bách là người đặt chữ hiếu làm đầu, một đứa bé chưa chào đời đương nhiên không thể so với người cha đáng kính của mình, đứa bé đó tuyệt đối không được phép tồn tại trên đời, sau chuyện này hoàng tộc sẽ không còn mặt mũi tứ hôn lần thứ ba. Vậy mà Diệp nhị công tử vẫn kiên trì sống sót đến tận lúc này, nếu là đời trước Cố Sâm không tin mấy chuyện tá thi hoàn hồn, nhưng hiện bản thân mình là một minh chứng sống điển hình, cho nên có một cách giải thích. — Tống Ly của hắn trở thành tiểu công tử của tướng phủ. “Diệp trong thụ diệp, Trọng trong Trùng Dương, Cẩm trong bạch cẩm…” Nhóc kia đã nói như thế. Hắn nhớ đời trước có một quan viên tên là Lý Trọng, năm đó trình chiết tử vào kinh báo cáo công tác, hắn nói Trọng trong tên người này là “Ân trọng như núi”, A Ly lại khăng khăng là Trọng trong “Trùng Dương”, hai người cũng vì chuyện này mà ầm ĩ nửa ngày. [*] Tống Ly sinh vào ngày Trùng Dương, từ nhỏ y đã rất mẫn cảm với từ này, thậm chí còn một mực cố chấp, y xuất thân cơ hàn, sinh ra vào một ngày không phải ngày thường đối với y mà nói là một chuyện rất đặc biệt, vì vậy y luôn ghi tạc trong lòng. Nếu lúc trước hắn còn chưa dám khẳng định chắc chắn, thì hôm nay sau khi nghe được đáp án ấy, mọi khúc mắc trong lòng đều tan biến. Mã xa hoa quý chầm chậm lăn bánh tiến vào cửa cung, Cố Sâm vén màn che huyền sắc trên xe, tránh bả vao đang chực đỡ của cung nhân, tự mình nhảy xuống. Cách đó không xa có một đám trẻ chừng đâu trên dưới mười tuổi, ở giữa là một thiếu niên mặc hoa phục sắc vàng rực rỡ, hông đeo ngọc bội hoàng tử, mặt mày tương tự Cố Sâm vài phần, có điều thần sắc kiêu căng hơn nhiều. Tam hoàng tử Cố Hiền không biết là đúng dịp đi qua hay đứng chờ đã lâu, thấy thế cười giễu “Thái tử điện hạ thật là một người nhân từ độ lượng, chỉ là một cung nhân thấp hèn thôi mà, tiếc rằng phụ hoàng không có ở đây, làm vậy cũng không có ai xem.” Cố Sâm không buồn nhìn hắn, sải bước đi thẳng. Cố Hiền đuổi theo phía sau, nhỏ giọng nói “Nghe nói thái tử điện hạ hôm nay đến tướng phủ thăm bệnh, sao không nói với hoàng huynh một tiếng, hai ta cùng đến thăm thái phó, hoàng gia chúng ta dẫu sao cũng rất trọng lễ kia mà.” Cố Sâm lạnh nhạt nói “Nhiều người không hợp để dưỡng bệnh.” Cố Hiền nghẹn họng, trân trân nhìn theo bóng lưng Cố Sâm dần bỏ xa mình. Một thiếu niên bạch y hoa lệ đến gần khuyên nhủ “Thái tử điện hạ xưa nay luôn là cái dạng như vậy, tam điện hạ đấu võ mồm với hắn làm chi cho mệt, huống chi Diệp tướng không phải là người dễ mua chuộc lấy lòng, thái tử có bước qua cánh cổng tướng phủ cũng chưa chắc thu được chỗ tốt.” “Ngu xuẩn! Hắn trước đuổi Vương Tư Tề, sau lấy lòng Diệp tướng, ngươi nói là vì cái gì?” Thiếu niên nhíu mày “Chẳng lẽ là vì Diệp Trọng Huy? Vương Tư Tề là người do chúng ta sắp xếp vào, giờ lại bị đuổi khỏi Đông cung, nếu Diệp Trọng Huy trở thành thư đồng của thái tử thì mai này rất khó hành sự, đám mọt sách nhà họ Diệp ghét nhất là hối lộ, thần nghe cha nói, tộc nhà họ Diệp là một lũ đầu gỗ, cứng mềm đều không ăn.” Cố Hiền quay đầu bất mãn trừng thiếu niên, chậc lưỡi “Mạc Hoài An ơi là Mạc Hoài An, ngươi nên cảm kích mình tốt số, sinh ra đã là trưởng tử của Mạc gia, nếu không, với đầu óc này của ngươi, Việt Quốc Công phủ há đến phiên người như ngươi thừa kế.” Nói xong phất tay áo bỏ đi. Đám người phía sau thừa dịp to nhỏ nghị luận “Nghe nói lão nhị Mạc gia đã trúng tuyển vào Thái An thư viện rồi, người ta tuy chỉ là thứ tử, nhưng sau này chắc chắn không thua kém ai đâu.” “Lỗi do hắn không biết chọn chỗ để đầu thai, nếu mà quăng vào trong bụng Quốc Công phu nhân thì tốt rồi, với tài trí của hắn há có thể thua kém? Đáng tiếc, đáng tiếc.” Sắc mặt Mạc Hoài An xanh mét, tiếng cười nhạo phía sau như đâm vào tai gã, hai nắm tay siết chặt. Cố Sâm về đến Đông cung, cung nhân lập tức bẩm báo “Ngũ điện hạ chờ chủ tử đã lâu.” Lạnh lẽo trên mặt Cố Sâm vơi đi, gật đầu vẫy lui hạ nhân rồi đi vào trong điện, bắt gặp đứa bé kia đang nằm sấp trên thư án của thái tử ngủ ngon lành. “Tiểu Ngũ.” Cố Sâm khẽ gọi, “Đừng ngủ trong này, cẩn thận cảm lạnh.” Ngũ hoàng tử Cố Du mơ màng mở mắt, vừa thấy Cố Sâm, hai mắt lập tức lóe sáng “Hoàng huynh về rồi, hoàng huynh về rồi.” Cố Sâm gật đầu, cởi áo choàng đặt xuống bên cạnh “Có việc gì sao?” Cố Du gãi đầu, ngũ hoàng tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo đã sơ hiện phong hoa, cực kỳ giống mẫu phi y khi còn trẻ, ngập ngừng nói “Có… nhưng mà quên mất rồi.” Đứa bé này xưa nay vẫn luôn lơ mơ như vậy, thật không biết phải làm sao, hắn chỉ cười cho qua “Vậy đệ ăn điểm tâm trước đi, từ từ nhớ cũng được.” Cố Du gật đầu “Dạ.” Cố Sâm ngồi vào bàn lật bừa một trang sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào, văn tự trong sách in vào mắt khi thì biến thành khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Ly đời trước, khi lại là A Cẩm ngây thơ thuần khiết của đời này, Cố Sâm chán nản ném sách xuống bàn, do dự một lúc lại cầm bút lên, chấm qua nghiên mực rồi hạ xuống nền giấy trắng. Cố Du không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, nhìn chòng chọc bức tranh, đột nhiên chỉ vào thiếu niên tuyệt sắc trong tranh, nói “Ca ca xinh đẹp này tiểu Ngũ đã gặp rồi.” Cố Sâm bất đắc dĩ đáp “Đệ nhận lầm rồi.” Tiểu Ngũ sao có thể gặp A Ly được. Cố Du lại nói “Thật đó, ở trong mộng của đệ… Đúng rồi, tiểu Ngũ khi nãy muốn kể với huynh một chuyện, tối qua đệ mơ một giấc mơ, trong mơ có người rất tốt với đệ… không đúng không đúng, người đó xấu lắm, toàn chọc đệ khóc thôi…” Thần sắc Cố Sâm lắng lại “Vậy nếu cho đệ lựa chọn, đệ còn muốn gặp lại người đó nữa không?” Cố Du do dự khó xử một lúc lâu rồi lắc đầu, nói rằng không biết. Cố Sâm thở dài “Chỉ là mơ thôi, không phải hiện thực, tiểu Ngũ đừng để trong lòng.” Cố Du ngoan ngoãn gật đầu, Cố Sâm lại không có nửa phần thoải mái, đời trước người hắn có lỗi nhiều nhất là Tống Ly, thứ hai người đệ đệ này. Đời này hắn chỉ mong hai người bọn họ bình an vui vẻ đi hết một đời. =========== [*] Giải thích thêm chỗ này một chút. Tiết Trùng Dương ngày 9/9, do trùng lặp 2 số 9 nên người ta còn gọi là Trùng Cửu. Tên của Diệp Trọng Cẩm là 叶重锦, chữ Trọng – 重 [zhòng] có nghĩa là Trọng trong trọng lượng, chỉ nặng nhẹ, coi trọng… Còn cách đọc 重 [chóng] là trùng trong trùng lặp, lặp lại. Như tên của nhân vật Lý Trọng 李重, ngoài họ Lý thì tên chỉ độc một chữ, hai bạn bèn cãi nhau xem tên của bạn họ Lý này là nặng nhẹ hay trùng lặp. Hết chương 13.
《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Chương 33 Bất Kể Thế Nào Biên tập Ginny. Dùng xong ngọ thiện, Diệp Nham Bách nán lại trò chuyện thêm một lúc rồi bái biệt hai cụ An gia, đưa vợ con hồi phủ. An lão thái thái trông mong cháu ngoại ngần ấy năm, đến tận hôm nay mới được gặp, chưa được nửa ngày bọn nhỏ lại phải trở về, lòng bà làm sao nỡ, cứ ôm Diệp Trọng Cẩm không chịu buông tay, vành mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào “Bà lão này không biết còn được mấy ngày, cái lão tổ phụ bên kia của A Cẩm thật đúng là một kẻ ngang ngược không chịu nói lý, sau hôm nay không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại cháu của bà, không chừng đây là lần cuối bà cháu ta sum vầy, để lão thân nhìn cháu thêm chút nữa, mai này dẫu có nhắm mắt cũng thấy an lòng.” An Khởi Dung nghe mẫu thân thổn thức cũng bùi ngùi không nỡ, ngoài mặt vẫn an ủi bà “Mẫu thân, thân thể mẫu thân vẫn còn khỏe lắm, huống chi cha chồng con xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đồng ý rồi thì sẽ không có chuyện đổi ý, con gái xin mẹ an lòng, cố gắng dưỡng bệnh cho mau khỏe, đợi thêm ít ngày nữa, con gái lại dẫn A Cẩm và Huy nhi về thăm người.” “Đúng đấy mẫu thân, người phải mau khỏe lại, kinh thành có lớn cỡ nào thì cũng chỉ chừng ấy, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ thấy thôi mà, ngày dài tháng rộng, sợ gì không thể gặp nhau.” An Thành Lỗi cũng lựa lời khuyên nhủ, hai người con dâu cũng an ủi vài câu. Mấy đạo lý này lão thái thái sống gần hết đời người đương nhiên hiểu rõ hơn bọn họ, chẳng qua lòng vẫn không cam, rõ ràng là cháu ngoại ruột thịt của bà, từ lúc chúng ra sinh đến tận bây giờ bao nhiêu năm rồi chứ, vậy mà đến nay mới có thể gặp mặt cháu mình, lẽ nào không thể để chúng ở lại thêm vài ngày được ư? An Thế Hải từ đầu chí cuối chỉ lẳng lặng uống trà, chẳng quản bạn già mình hồ đồ trước mặt con cháu, cháu ngoại mình bị nhà họ Diệp giấu nhiều năm như vậy, chính ông còn giận nữa là, huống chi ông cũng thật lòng mong con gái và cháu mình ở lại thêm ít hôm cho thỏa nhớ mong, con rể muốn về thì cứ về một mình đi, có ai cản đâu nào. Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, sao có thể không nhìn ra tâm tư mấy người này được, tám phần mười là bị Diệp lão gia tử ức hiếp quá lâu, giờ chộp được cơ hội nên trả đũa cho bỏ tức. Mấy cụ này, người này so với người kia càng không hiểu chuyện. Y kéo ống tay áo An lão thái thái, ngọt ngào nói “Bà ngoại bệnh, A Cẩm cũng bệnh, hay chúng ta thi xem ai mau khỏe hơn, người thua phải học tiếng chó con sủa, bà ngoại thấy có được không?” Diệp Trọng Cẩm vừa dứt lời, đám trưởng bối trong phòng vừa buồn cười vừa yêu thương không chịu được, An Khởi Dung xoa đầu con trai, dịu dàng nói “A Cẩm, sao lại nói vậy với ngoại tổ mẫu, chẳng may ngoại tổ mẫu thua con, lẽ nào con nhất quyết bắt ngoại tổ mẫu chịu phạt sao?” Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, như có điều phiền não lắm, ngẫm nghĩ một hồi rồi lầm bầm “Thì A Cẩm nhường ngoại tổ mẫu là được mà.” Lão thái thái nghe vậy càng đau lòng cháu nhỏ, thằng bé này từ nhỏ đã ngâm mình trong ấm thuốc, chịu không biết bao nhiêu đau khổ đắng cay, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, còn lão già sống gần hết đời người như bà lại nổi tính trẻ con trước mặt cháu nó, quá là không nên. Nghĩ vậy, mặt mày lão thái thái dần dãn ra, cười nói “Bà không muốn A Cẩm nhường bà, bà chỉ cần A Cẩm của bà có thể mau chóng khỏe lên, bảo bà học tiếng chó sủa bà cũng thấy đáng.” Diệp Trọng Cẩm ghé sát vào tai lão thái thái nhỏ giọng nói gì đó, còn giảo hoạt nháy mắt mấy cái, dáng vẻ y vốn đã nho nhỏ đáng yêu, lúc này lại lộ ra nét tinh ranh dồi dào sức sống, đôi mắt đen láy như hai hạt minh châu ngâm giữa sương mai, lão thái thái giống như được lây dính sức sống từ đứa bé nhỏ xinh ấy, cười tít cả mắt “Được được được, bà nghe theo A Cẩm hết.” Hai bà cháu cùng giơ ngón út ngoắc tay hứa hẹn. . Trên đường từ An gia trở về, Diệp Trọng Cẩm vùi vào lòng cha mình ngủ gà ngủ gật. Diệp Trọng Huy chống cằm nhìn gương mặt say ngủ của y, An Thị hiếu kỳ hỏi “Khi nãy không biết A Cẩm và mẫu thân nói gì mà mẫu thân vui như vậy, trước đó còn mặt ủ mày chau, luyến tiếc không chịu thả người cơ đấy.” Diệp Trọng Huy đáp “Ngoại tổ mẫu chịu cười không phải vì A Cẩm nói gì đâu, mà vì sự săn sóc của A Cẩm đó mẫu thân.” “Huy Nhi biết A Cẩm nói gì sao?” Diệp Nham Bách xoa gương mặt nhỏ của con trai, nói “Có gì khó đoán đâu, nhóc này đề nghị nếu nhạc mẫu đại nhân thua phải học tiếng chó sủa thì chỉ cho một mình nó nghe thôi, A Cẩm nhà chúng ta thông minh nhất, sao có thể khiến cho lão nhân gia khó chịu được.” Diệp Trọng Huy gật đầu “Đúng ạ.” An Thị trầm mặc không lên tiếng, quý nữ trong kinh ai cũng ước ao có thể tìm được một mối hôn nhân tốt như nàng, nào biết những khó xử mà nàng phải chịu, phu quân là tài tử, phụ thân của phu quân là đại nho đương đại, huynh đệ tỷ muội của phu quân ai cũng là danh sĩ nổi danh tài hoa hơn người, ngay cả con trai nàng sinh ra cũng thông minh vượt trội, thường nói phận làm vợ phải giúp chồng dạy con, nhưng nàng có thể dạy được ai đây? Cũng may Diệp Trọng Cẩm không bao lâu thì tỉnh, chút tâm tình mất mát của An Thị chỉ kéo dài đến một khắc trước khi con trai nhỏ mở mắt, nàng hôm nay vạn sự đã như nguyện, chút suy nghĩ ấy cũng chỉ lướt qua đầu trong chốc lát rồi thôi. Nàng ôm con trai nhỏ từ ngực phu quân nhấc vào lòng mình, dịu dàng hỏi “A Cẩm tỉnh rồi, có lạnh không?” Diệp Trọng Cẩm xoa hai mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, thanh âm hơi khàn, non nớt đáp “Không lạnh, vẫn chưa về đến nhà ạ?” Diệp Trọng Huy xốc rèm che cửa sổ lên một khe thật nhỏ rồi nhanh chóng khép lại, “Qua hết con đường này là về tới nhà rồi, ca ca thấy A Cẩm không phải lạnh đâu, đói lắm rồi phải không?” Diệp Trọng Cẩm ngước mắt liếc hắn một cái, không phủ nhận, hôm nay ở An phủ y bị hai huynh muội nhà đó nhìn chằm chặp, xấu hổ chết đi được, cho nên chỉ ăn lưng chừng bụng chứ đã no đâu. Diệp Trọng Huy trêu mãi không tha “Ca ca quên mất, lượng cơm của A Cẩm rất nhỏ, ăn không hết hai bát cơm tẻ, hồi phủ ca ca sẽ báo lại với An ma ma, để An ma ma sau này giảm bớt phần ăn cho A Cẩm, không thôi A Cẩm ăn không hết, lãng phí lương thực thì không nên.” An Thị lúc trưa ngồi bên bàn nữ quyến dùng bữa nên không hiểu hai huynh đệ chúng nó nói gì, Diệp Nham Bách thì biết rõ, hôm nay nhóc này nói lượng cơm mình ăn rất nhỏ, sau đó đúng là ăn rất ít, giờ nghe chúng nhắc lại ông vẫn ngơ ngác một lúc mới nhớ ra, liếc Diệp Trọng Huy một cái “Bảo An ma ma chuẩn bị đồ ăn ít hơn, vậy chứ đồ ăn người ca ca này đưa tới còn ít lắm chắc?” Diệp Trọng Huy lập tức nghẹn lời. . Vừa về tướng phủ, hạ nhân vội vã truyền lời, báo rằng thân thể lão thái gia không ổn, cả đám người nào còn nhớ nổi cái gì, lật đật kéo nhau đến Khang Thọ Viện. Diệp Trọng Cẩm thật sự rất sợ, khoảng thời gian này ở đời trước Diệp lão gia tử luôn triền miên trên giường bệnh, mấy hôm trước thấy thân thể ông còn khỏe, y còn ngỡ rằng trời đất xui khiến sửa lại mệnh của ông, lúc này mới giật mình nhận ra, y nghĩ quá đơn giản rồi. Trong phòng lão gia tử bày một đôi sơn lô kim hạc đang tung cánh, hơi nóng hòa cùng mùi huân hương thảo mộc thanh nhã rất dễ chịu, thật khó liên tưởng với lão nhân sắp gần đất xa trời bên trong. Diệp Nham Bách vọt đến trước giường bệnh phụ thân, khẩn thiết gọi “Phụ thân, người sao rồi, sáng nay trước khi đi còn thấy người rất tốt mà, là hạ nhân nào không có mắt chọc giận phụ thân?” Diệp lão thái gia nhíu mày, hơi thở suy yếu, thều thào mắng “Cái thằng bất hiếu này, nếu lão phu có gặp bất trắc gì thì đều do ngươi chọc cho tức chết cả thôi.” Mắng xong, tầm mắt dời đến phía sau lưng Diệp Nham Bách, giọng càng suy yếu “A Cẩm và Huy nhi về rồi đấy à?.” Hai đứa trẻ vội vàng tiến lên, Diệp Trọng Cẩm úp sấp bên mép giường, nức nở gọi “Ông ơi…” “A Cẩm hôm nay về thăm nhà ngoại có vui không?” Diệp Trọng Cẩm vô thức gật đầu, rồi chợt nhớ lão gia tử luôn không thích An gia, lại vội vã lắc đầu “Nhà ngoại tổ tuy tốt nhưng không bì được với nhà mình. Hơn nữa bên ngoại tổ không có ông nội, A Cẩm không thích, A Cẩm thích ông nội nhất, ông nội đừng bệnh nữa có được không?” Nghe giọng non nớt ân cần của cháu cưng, lòng lão gia tử như được xoa dịu, suýt chút gật đầu với cháu mình, may mà lý trí vẫn còn. Ông ho khan hai tiếng “Ông cũng lớn tuổi rồi, không còn dùng được nữa, cũng không biết còn có thể bồi A Cẩm của ông được bao lâu…” Diệp Nham Bách chen vào “Phụ thân đừng nói những lời không may như thế, đại phu sắp đến rồi, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, bình bình an an nhìn A Cẩm và Huy nhi lấy vợ sinh con mà.” Lão gia tử liếc con mình một cái “Cái thằng bất hiếu như mi bớt chọc giận lão phu chút ít, cái thân già của lão phu còn có thể gắng gượng thêm được vài năm.” Vì vậy Diệp tướng không dám nói thêm một câu nào nữa, lão gia tử nhìn sang Diệp Trọng Huy, hỏi “Huy nhi cảm thấy nhà ngoại tổ thế nào?” Diệp Trọng Huy nghiêm túc đáp “Nhà ngoại tổ từng là nguyên lão hai triều, dinh trạch hiển nhiên cực kỳ phong phạm, đình đài thủy tạ, từ thủ công chạm trỗ đến tranh treo hội họa, luận về phong quang cảnh trí, so với tướng phủ chỉ hơn không kém. Có điều… Tôn nhi càng yêu thích bút mặc thư hương, không có hứng thú phẩm giám cảnh sắc.” Lão gia tử gật đầu, ho khù khụ, định nói vài câu ngôn luận, lại nghe trưởng tôn mình bình thản tiếp lời “Cho nên ông nội cứ yên tâm, không cần giả bệnh dọa chúng con đâu.” Lão gia tử vốn định giả vờ ho thêm vài tiếng, nghe cháu trai nói xong thì ho thật một tràng. Diệp Trọng Cẩm quay đầu lườm Diệp Trọng Huy, kỳ thực vừa vào cửa y đã phát hiện rồi, lão gia tử giả bệnh rất giống, chỉ tiếc ánh mắt không lừa được người, mấy hôm trước ông trải qua một trận bệnh nặng, đáy mắt xám xịt uể oải, lần này tuy sắc mặt trắng bệnh, nhưng ánh mắt lại rất có thần, nào có dáng dấp của người bệnh nặng. Y không vạch trần, sợ chọc lão nhân gia tức đến ngã bệnh thật thì nguy to, ai ngờ huynh trưởng mình ngốc như vậy, trực tiếp huỵch toẹt ra trước bao nhiêu con mắt, chẳng phải là càng chọc cho lão gia tử không vui ư? Lão gia tử ho cả buổi trời, Diệp Nham Bách ngồi bên không dám lên tiếng, phỏng chừng cũng phát hiện từ khuya nên mới nín thinh không hó hé nửa chữ. Trong phòng rơi vào thinh lặng, tới tận khi An Thị cẩn thận mang thuốc vừa sắc bước vào, nàng dâu chưa rõ thực hư, giọng đầy lo lắng “Phụ thân, đây là thuốc đợt trước còn lại, lỡ phát bệnh có thể dùng đỡ, con dâu hầu hạ phụ thân dùng thuốc.” Mãi một lúc lâu lão gia tử mới lên tiếng bảo được, Diệp Nham Bách lập tức bưng thuốc rồi đỡ lão gia tử ngồi dậy, Diệp Trọng Cẩm thấy mọi chuyện đã xong vội kéo ca ca mình ra ngoài. Ra khỏi cửa, Diệp Trọng Cẩm bắt đầu cằn nhằn “Ca ca ngốc vừa thôi, cho dù ông nội không có bệnh thì cũng bị huynh chọc cho tức chết.” “Huynh biết, nhưng nếu cứ hùa theo ông nội thì sau này mỗi lần chúng ta về nhà ngoại một lần là ông nội lại bệnh một trận, phụ thân và mẫu thân không phải càng khó xử sao?” Diệp Trọng Cẩm biết lời Diệp Trọng Huy nói không sai, nhưng y định về sau từ từ tìm cơ hội thích hợp nói riêng với Diệp lão gia tử, nào như tên ngốc này vạch trần ông trước bao người, lão gia tử xưa nay là người sĩ diện, lần này ở trước mặt con cháu lại không thể xuống đài e là lòng lại nặng thêm uất ức. Nghĩ vậy, y bật cười “Ca ca nghĩ lại xem, tính tình của ông nội thế nào chứ, sau này ca ca cứ thong thả mà hứng đủ.” Diệp Trọng Huy không thấy có vấn đề gì, hắn không quen nhìn ông bà mình hết người này tới người khác cứ lấy bệnh tật ra đánh cược, âm mưu đoạt mất A Cẩm, nếu có bản lĩnh thì sao không so xem ai tốt với A Cẩm hơn đi, chỉ biết giả bệnh tranh thủ tình thương của A Cẩm, không thú vị chút nào. . Chớp mắt đã gần Nguyên Tiêu, trời vẫn chưa sáng khắp nơi đã vang lên tiếng pháo đùng đoàng. Diệp Trọng Cẩm ngủ không được, ngồi đờ ra trên giường, hai mắt đen láy ngập nước, mấy sợi tóc quăn trên trán cũng chán nản rủ xuống. An ma ma cầm một kiện xiêm y hai lớp màu lam bằng gấm Vân Nam thay cho y, đau lòng không thôi “Tiểu chủ tử cố qua vài hôm nữa, hết lễ tết năm mới là có thể ngủ ngon rồi.” Diệp Trọng Cẩm uể oải ừm một tiếng. Hạ Hà tháo búi tóc nhỏ trên đầu Diệp Trọng Cẩm, cầm lược gỗ hồng sam cẩn thận chải tóc cho y, thuận miệng nói “Nhắc đến mấy sự kiện mới nhớ, tiểu chủ tử vẫn còn một con bạch lộc đang nuôi ở hậu viện đấy nhé, là món quà mà thái tử nhờ Thành vương mang đến dạo trước ấy.” “Bạch lộc đó làm sao?” Hạ hà đáp “Đêm qua người nuôi nó bảo, hình như nó rơi lệ.” Diệp Trọng Cẩm cả kinh, y trước đây không tin thần Phật, nhưng từ sau khi bản thân trải qua chuyện hoàn sinh thì tin hay không không còn là chuyện mà y có thể đắn đo nữa rồi. An ma ma nghe thế cũng lấy làm lạ lẫm “Nghe nói bạch lộc là vật có linh tính, lẽ nào sắp đến đoàn viên, nó cũng nhớ thân nhân chăng?” Im lặng một hồi, Diệp Trọng Cẩm nói “Ma ma, A Cẩm đi xem thử.” An ma ma nhanh chóng mang hài giúp y, khoác thêm lên người bé con một cái áo choàng da thỏ, lúc này mới an tâm dẫn tiểu chủ tử ra hậu viện. Con bạch lộc đó Diệp Trọng Cẩm đã thấy rồi, rất đẹp, tứ chi thon dài, tư thái ưu nhã, ngay cả mắt cũng mang màu lưu ly hiếm có, chẳng qua con vật này là do Cố Sâm tặng, một đứa con trai như y nuôi ở hậu viện khó tránh khỏi mấy lời đồn đãi không hay, chỉ còn cách giao cho người khác nuôi giùm. Mới mấy tháng không thấy, linh vật này gầy đi rất nhiều. Bạch lộc được nuôi trong một cái lán đặc biệt chuẩn bị riêng cho nó, mặc cho tiết trời lạnh căm của tháng chạp trong lán vẫn ấm áp không khác gì mùa xuân. Thức ăn nước uống ngày thường cũng do người có chuyên môn quản lý, mà giờ bạch lộc đang suy yếu rúc trong góc phòng, giống như đã không còn thiết tha sự sống. Diệp Trọng Cẩm ngồi xổm xuống vỗ về lớp lông ủ rũ của nó, lẩm bẩm “Có phải mi nhớ nhà không?” Bạch lộc bỗng mở mắt, nhìn y một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt. Hạ Hà đứng cạnh nói “Bạch lộc này ngày thường được chăm sóc còn cẩn thận hơn con người, nếu về lại núi rừng hoang dã, làm gì tìm được chỗ nào tốt hơn tướng phủ chúng ta, đã vậy còn phải tự mình tìm ăn tìm uống, nếu không may gặp phải sài lang thì nhất định sẽ mất mạng, sao cứ không phân tốt xấu như thế.” Diệp Trọng Cẩm lại nghĩ có thể là nó không phân tốt xấu đi, nhưng thế nào là tốt, thế nào là xấu? Không biết từ lúc nào, bên ngoài lán xuất hiện một thiếu niên cẩm bào huyền sắc, trầm mặc dõi theo biến động bên trong, đứa bé trông như món đồ sứ quý báu nhất thiên hạ đang ngồi xổm trước mặt một con vật, dùng bàn tay nhỏ vỗ về an ủi con thú ấy, cảnh tượng như vậy chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy nhói lòng. Nhóc con này bất kể thời khắc nào cũng có thể tác động tâm tư của hắn như vậy đấy. =========== Hết chương 33.
《 金玉其外》 Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里 Biên tập Ginny Phan Văn án Đời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mục nát”, Tống Ly chỉ cười tủm tỉm mà rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của ta. Ngờ đâu Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của thừa tướng đương triều. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết… Tóm tắt Một tên nịnh thần đúng tiêu chuẩn của xã hội bỗng nhặt được kỳ ngộ trùng sinh, trở thành một bé đáng yêu mỗi ngày bán manh để kiếm sống. Truyện chậm nhiệt dưỡng thành. Nội dung Cung đình hầu tước xuyên việt thời không, trùng sinh sảng văn. Nhân vật Cố Sâm, Diệp Trọng Cẩm Tống Ly và những người còn lại… Lôi đẹp, siêu đẹp Kiểu gì cũng bị reup, nên mình up dần lên wattpad để bạn nào hay dùng wattpad tiện đọc. Link WATTPAD Mục Lục 01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 Hoàn. PN1 PN2 — Bộ này cũng không phải kiểu mình thích tới nỗi không làm thì không được, chẳng là thấy mấy bé con cưng quá, nội dung cũng thoải mái nên mò mẫm cho vui, thời gian rảnh của mình không nhiều, up chương hơi tùy hứng, khi nào hoàn thì không dám nói trước, chỉ dám chắc là không bỏ nửa chừng. Nội dung truyện như một quyển nhật ký kể lại cuộc sống hằng ngày của tiểu thiếu gia phủ thừa tướng, bạn nào cần chiều sâu hay kịch tính có lẽ không đáp ứng được, phù hợp với những ai thích mấy bạn nhỏ manh manh moe moe, đọc để giải trí, xin đừng đặt nặng mọi thứ quá. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
19,947 lượt thích / 208,010 lượt đọc Tác giả Tịch Tịch Lý 夕夕里Biên tập Ginny Phan ánĐời trước, Tống Ly là một nịnh thần, may nhờ trời cho dung mạo hơn người, không chỉ địa vị cao ngất ngưỡng, còn một mình độc chiếm đế tâm. Người đương thời mắng y là kẻ "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mục nát", Tống Ly chỉ cười tủm tỉm mà rằng tốt xấu gì ta cũng có vẻ ngoài kim ngọc, mà cái này thì không phải lỗi của đâu Tống Ly cứ ngỡ mình đã chết rồi, không hiểu sao mở mắt lại thấy mình quay ngược trở về hai mươi năm trước, đã vậy còn trở thành đứa con sinh non chết yểu của thừa tướng đương triều. Gia tộc nhà họ Diệp người người ngay thẳng thanh lưu, một kẻ quen thói gian nịnh như Tống Ly sống trong cảnh ấy thật sự là một lời khó mà nói hết...Tóm tắt Một tên nịnh thần đúng tiêu chuẩn của xã hội bỗng nhặt được kỳ ngộ trùng sinh, trở thành một bé đáng yêu mỗi ngày bán manh để kiếm chậm nhiệt dưỡng dung Cung đình hầu tước xuyên việt thời không, trùng sinh sảng vật Cố Sâm, Diệp Trọng Cẩm Tống Ly.====//====Bộ này cũng không phải kiểu mình thích tới nỗi không làm thì không được, chẳng là thấy mấy bé con cưng quá, nội dung cũng thoải mái nên mò mẫm cho dung truyện như một quyển nhật ký kể lại cuộc sống hằng ngày của tiểu thiếu gia phủ thừa tướng, bạn nào cần chiều sâu hay kịch tính có lẽ không đáp ứng được, phù hợp với những ai thích mấy bạn nhỏ manh manh moe moe, đọc để giải trí, xin đừng đặt nặng mọi thứ quá. Danh sách Chương Chương 1 Cửu Thiên Tuế. Chương 2 Diệp Trọng Cẩm. Chương 3 Nhặt Về. Chương 4 Ta Xoa Cho Ngươi. Chương 5 Hung Dữ. Chương 6 Ăn Hay Không? Chương 7 Âm Soa Dương Thác. Chương 8 Bạn Chơi Cùng. Chương 9 Tham Ăn Hỏng Việc. Chương 10 Chuyện Xưa. Chương 11 Vào Thu. Chương 12 Trốn Không Thoát. Chương 13 Luyến Tiếc. Chương 14 Cung Yến [1]. Chương 15 Cung Yến [2]. Chương 16 A Cẩm Không Có Uống Trộm. Chương 17 Hương Vị. Chương 18 Lòng Của Đế Vương. Chương 19 Tình Phụ Tử. Chương 20 Quá Độ. Chương 21 Bạch Lộc Vi Sính. Chương 22 Lễ. Chương 23 Cuối Năm. Chương 24 Vị Thuốc Duy Nhất. Chương 25 Dạy Hư. Chương 26 Bắt Cóc. Chương 27 Ngủ Lại. Chương 28 Đông Cung. Chương 29 Tâm Cơ. Chương 30 Mừng Năm Mới. Chương 31 Ngọn Nguồn. Chương 32 Thăm Nhà Ngoại. Chương 33 Bất Kể Thế Nào Chương 34 Khóc. Chương 35 Ngọc Bội Bàn Long. Chương 36 An Thành Quận Chúa. Chương 37 Đối Đáp. Chương 38 Yến Hội Nguyên Tiêu. Chương 39 Ba Năm Sau. Chương 40 Họ Hàng Xa. Chương 41 Liên Hoa Trì. Chương 42 Thăm Dò. Chương 43 Hôn Sự Chương 44 Chân Tâm Khó Cầu. Chương 45 Quà Sinh Thần. Chương 46 Bạch Hổ Chương 47 Huynh Đệ. Chương 48 Nhân Quả. Chương 49 Quân Thần. Chương 50 Tất Cả Là Tại Ca Ca. Chương 51 Tai Họa Di Ngàn Năm. Chương 52 Gặp Lại An Linh Vi. Chương 53 Gọi Là Một Con Mèo Lớn Ngu Ngốc. Chương 54 Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng. Chương 55 Thượng Quan Thị. Chương 56 Sợ Phật. Chương 57 Trấn An. Chương 58 Báu Vật. Chương 59 Chỉ Càng Uổng Công. Chương 60 Không Giận. Chương 61 Không Vừa Mắt. Chương 62 Dư Nghiệt Tiền Triều. Chương 63 Không Thể Nhắc. Chương 64 Chuyện Xấu. Chương 65 Cố Tuyết Di. Chương 66 Giao Thời. Chương 67 Tứ Hôn. Chương 68 Khi Kết Thúc Cũng Là Lúc Bắt Đầu. Chương 69 Ba Năm Rồi Lại Bốn Năm. Chương 70 Kim Ngọc Kỳ Ngoại. Chương 71 Vi Phụ, Vi Quân. Chương 72 Di Chiếu Thật Giả. Chương 73 Trở Về. Chương 74 Đoạt Vị, Lên Ngôi. Chương 75 Cùng Ai Qua Sông. Chương 76 Dỗi. Chương 77 Năm Ấy. Chương 78 An Khải Minh. Chương 79 Đế Lệnh, Thánh Chỉ. Chương 80 Không Muốn Trưởng Thành. Chương 81 Mặt Người - Dạ Thú. Chương 82 Nhân Lúc Người Gặp Nạn. Chương 83 Lần Đầu Gặp Gỡ. Chương 84 Tiền Căn - Hậu Quả. Chương 85 Chấp Nhất. Chương 86 Đề Thân Cầu Hôn. Chương 87 Đồng Ý. Chương 88 Quanh Co. Chương 89 Dư Chiêu. Chương 90 Một Lần Tái Sinh. Chương 91 Gây Rối. Chương 92 Thưởng Hoa Yến [Thượng]. Chương 93 Thưởng Hoa Yến [Trung]. Chương 94 Tửu Bất Túy Nhân Nhân Tự Túy. Chương 95 Khó Lường. Chương 96 Ý Trời Khó Trái. Chương 97 Vết Thương Cũ. Chương 98 Lật Xe. [1] Chương 99 Trao Đổi. Chương 100 Thiên Tứ Lương Duyên. Chương 101 Sinh Thần [Thượng]. Chương 102 Sinh Thần [Trung]. Chương 103 Sinh Thần [Hạ]. Chương 104 Hoa Khôi. Chương 105 Đế Tinh. Chương 106 Thương Thân. Chương 107 Địch Ý. Chương 108 Người Còn Lại. Chương 109 Sinh Non. Chương 110 Xuất Thế, Hạ Tuyết. Chương 111 Phong Vũ Kéo Đến. Chương 112 Đâm Chồi. Chương 113 Kim Ngọc Kỳ Ngoại, Bại Tự Kỳ Trung. Chương 114 Mẹ Chồng - Con Dâu. Chương 115 Kéo Tơ Bóc Kén. Chương 116 Ngây Thơ. Chương 117 Vuột Mất. Chương 118 Đứt Tay. Chương 119 Trù Tính. Chương 120 Noãn Xuân. Chương 121 Thân Thế. Chương 122 Quá Độ. Chương 123 Giá Trang. Chương 124 Xóa Tên Trên Gia Phả. Chương 125 Giả Là Thật Mà Thật Cũng Là Giả. Chương 126 Thành Thân. Chương 127 Kỳ Hạn Ba Ngày. Chương 128 Tiến Thối Lưỡng Nan. Chương 129 Kết Thúc. Chương 130 Chương Kết. Chương 131 PN1 - Tìm Long Mạch. Chương 132 PN2 - Tân thể bạn thích? [ Chuyển Ver ] Lớp Học Kinh Dị HarunaSeiki 34 29 15 Truyện chuyển ver đã xin phép tác giả Alice tác giả gốc của bộ truyện mong ko mang đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép của tôi Haruna Seiki >Đúng như tên truyện thì câu truyện này nói về một lớp học 12-8 luôn bị khinh thường, nhưng 1 ngày xuất hiện 1 con ma, và con ma đó làm thay đổi cái lớp này. Từ 1 lớp luôn tự ti thành tự tin. Xấu hổ thành hãnh diện. Học dở thành học giỏi. Nhưng để có được điều đó, lớp 12-8 phải bán linh hồn cho nó để đạt được mục đích của mình. Dù gì thì các bạn đọc sẽ hiểu có nhiều tình tiết hơi ảo tưởng, vô lí, cũng có thể là hơi hư cấu, nhưng mà mình thêm vào để truyện thêm truyện Lớp Học Kinh Dị có mấy cảnh chết chóc, vì thuộc dạng truyện teen lẫn truyện ma nên các bạn lưu ý khi đọc nha.… Cover [JENSOO] Nữ Tương Quân Hòa Tiểu Phúc Thê __Asher_17 1,048 103 37 Tác phẩm Nữ Tương Quân Hòa Tiểu Phúc Thê 女将军和小福妻Tác giả Tửu Tiểu Hi 酒小熹Thể loại Cung đình hầu tước, trạch đấu, hôn luyến, điềm văn.… ĐN Captain Tsubasa Chào mọi người, mình là Yurie! -Yuu- Hineko_Yuu 79 6 5 Đây là câu chuyện viết về Yurie - học sinh năm hai của trường trung học Nankatsu, thuộc CLB truyền thông và có niềm đam mê với trái bóng tròn. Lưu ý ❗❗- Truyện có tính chất ship cặp TsuSan? nên ai không thích có thể bỏ qua. - Trong truyện sẽ có nhiều tình tiết siêu siêu vô lý- Và nhân vật có thể bị OOC❗Và mình sẵn sàng giải đáp thắc mắc của các bạn và nhận những ý kiến đóng góp để cải thiện ạ. Mong mọi người ủng hộ ạaaaTruyện được viết bởi Hineko_Yuu.… 𝑖𝑓 𝑖𝑡 𝑖𝑠 𝑦𝑜𝑢 - 𝑹𝒐𝒔𝒆́𝑲𝒐𝒐𝒌 MaiThanh526 4,570 434 21 Em phải chịu đau đớn vì anh bao lâu nữa đây?… Truyện tình của nàng và tôi Kalnol 10 6 3 Các câu truyện ngắn về tình yêu ngọt ngào của nàng và tôi, mỗi chương là mỗi câu chuyện khác nhau Tất cả đều là hư cấu và không có thật… 𝙏𝙖𝙚𝙜𝙮𝙪 Muốn làm chồng nhỏ Appa Kang HongNguyn584548 0 0 2 Choi Beomgyu muốn làm chồng nhỏ của appa Kang Taehyun!! ❗❌ nhân vật không thuộc quyền sở hữu của mình Thank 💓… [VSOO]HÔN NHÂN TÀN KHỐC [CHUYỂN VER] kjsktt 1,774 239 74 Hôn nhân tàn khốc_lanD1999Đêm nào cũng bị hành hạ đến chết đi sống lại, với Kim JiSoo có lẽ đã trở thành một luật định không thể chống đối. Dựa vào tường một chút, cô cố gắng giữ cho hơi thở bình ổn, tay xoa nhẹ lên bụng như trấn an hài tử TaeHyung, y rõ ràng đối xử với cô như thế, vì sao cô một chút không thể hận? Không những không hận, mà còn yêu, yêu sâu sắc, yêu đau đớn, yêu mất hết lí trí lẫn linh những khắc, cô thực sự muốn chất vấn bản thân mình "Kim JiSoo, mày rốt cuộc là cái loại gì? Mày được thay chị gái làm dâu Kim gia thì sao chứ? Ban ngày làm một con ở, ban đêm làm dụng cụ… 2407 [Bbangsaz] vyvuvi678 18 2 2 Mong mọi ng ủng hộ ạ…
kim ngọc kỳ ngoại