bảo bối lại đây

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc chương 390 | Đọc Chương 390: Lại một vấn đề nan giải full - doc truyen Bao Boi Cua Tong GiAm Doc chương 390 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Giành Lại Bảo Bối. Đông Sương Tuyết Lãng. Truyện ngắn. Đang cập nhật. 29-09-2021. Giành Lại Bảo Bối. 0 lượt thích / 59 lượt đọc. mattrangmau6462264. Complete. First published Aug 06, 2017. Nội Dung Truyện :Bảo Bối! Lại ĐâyThể loại: Đam mỹ cổ trang, cung đình, 1×1, phúc hắc lưu manh công, đáng yêu béo thụ, HE.Cặp đôi chính: Lăng Tiêu Nghệ x Bạch Miên.Anh vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng tính cách ham chơi, nên Truyện Bảo bối nhà mokey với hơn 27111 truyện liên quan kho truyện Bảo bối nhà mokey tổng hợp hay nhất - Trang 1 Bạch Cốt không ngờ lại chạy thoát dễ dàng như vậy, nàng vội lao ra khỏi lều không quay đầu lại như một mũi tên. Đây là lần đầu tiên nàng chạy trối chết như thế này, trước đây đều là nàng khiến người khác phải trốn như vậy, hôm nay xem như nàng đã gặp phải Weight Watchers Von Online Zu Treffen Wechseln. Lăng Tiêu Nghệ kiểm tra lại trong người, nhưng tìm hoài mà vẫn không thấy túi tiền của mình đâu. Lại nhớ đến thiếu niên đáng yêu kia, hắn ôm lấy đầu mà cười khổ.“Ai, thật là, gặp ai không gặp, lại gặp ngay một tên trộm vặt…”Tú bà cùng Ngọc nhi đứng ở bên cạnh nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy thật khó Tiêu Nghệ ho nhẹ vài tiếng nói “À, ta bị ngươi ta lấy mất túi tiền rồi, bây giờ ngươi để cho ta về, ta sẽ cho người mang tiền đến trả lại cho ngươi được chứ”.Tú bà từ một khuôn mặt nịnh nọt dần dần biến sắc, dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Lăng Tiêu Nghệ “Cái gì? Ngươi không có tiền sao? Thật là không biết xấu hổ mà, không có tiền mà đòi đi phiêu kỹ.”Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy gân xanh của hắn cũng đã nhảy tưng tưng trên trán, cố nén tức giận xuống, tươi cười nói “Ta không phải không có tiền, mà là tiền ta đã bị một tên trộm vặt lấy mất rồi.” Sau đó không tiếc tặng cho Ngọc nhi một cái liếc nhi nhìn hắn cũng quay mặt đi, trong lòng không ngừng nói thầm “Hừ, Bạch công tử như vậy mà thèm trộm túi tiền của ngươi sao? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng”.Tú bà một bộ dạng đánh đá chua ngoa nói “Hừ! vậy giờ ngươi tính làm sao đây, bộ tính ăn quỵt không trả tiền cho ta hả? hay là ngươi muốn ta bắt lên quan phủ”.Lăng Tiêu Nghệ lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng xấu hổ như thế này, hắn đường đường là vua của một nước, vậy mà ngày hôm nay lại bị mất mặt bởi cái chuyện ăn quỵt tiền, mà đã ăn được cái gì thì cũng được, đây hắn còn chưa được sung sướng chút nào, vậy mà lại bị bắt vì tội quỵt tiền do phiêu kỹ, hỏi hắn lúc này mặt mũi còn để ở Tiêu Nghệ nhìn tú bà nói “Ngươi đừng có vô lý như vậy? ta nói rồi ta có tiền nhưng bị tên trộm vặt trong phòng cô ta lấy mất, ta đã không truy cứu thì tốt lắm rồi, còn đòi bắt ta lên quan phủ sao?”“Hừ! không có tiền thì nói không có tiền, còn dám nói trong phòng Ngọc nhi có trộm, nếu có sao lúc ta vào không thấy tên trộm nào cả?” Tú bà không hề kiêng nể chỉ thẳng vào mặt Lăng Tiêu Nghệ nói.“Đúng vậy, đại gia, từ lúc ngài vào ta chỉ hầu hạ có mình ngài, ngài đừng đổ oan cho Ngọc nhi tội nghiệp, trong phòng ta nào có ai, lúc ngài vào phòng cũng đã thấy còn gì, ngài nói người đó trốn ở đâu chứ.” Ngọc nhi lên tiếng phủ Tiêu Nghệ cũng không thể cãi lại rằng hắn trốn trong gầm giường được, như vậy chẳng phải mất hết mặt mũi rồi sao?“Hừ! ta đây còn đang nghĩ các ngươi có phải là giở trò lừa gạc khách nhân hay không?”“Ai dô, không có tiền bây giờ dám giở thói ngang ngược nói ta quỵt tiền hay sao? Đúng là không thể tin được.”“Hừ!các ngươi nhìn ta trang phục như thế này mà nói ta không có tiền sao? Thật nực cười”.“Ai mà biết cho được, chỉ được có cái mã ngoài, bên trong hóa ra cũng chỉ là tên lưu manh nghèo kiết xác, một đồng tiền cũng không có”. Tú bà chanh chua đáp Lăng Tiêu Nghệ giờ đây còn đen hơn đáy nồi, chưa lần nào mà hắn thấy nhục nhã như thế này, từ trước đến nay chỉ có hắn chỉnh người ta, nào có ai dám chỉnh hắn chứ, vậy mà chỉ vì nhìn tên thiếu niên kia một chút, lại bị cậu ta làm cho mất hết mặt mũi…anh thật sự chỉ nhìn, chứ không có động tay hả, a nghệ.Giờ đây hắn phải đứng tại trong kỹ viện này mà cãi tay đôi với một nữ nhân sao? Nhân sinh của hắn, nếu để các đệ đệ thấy được, chẳng phải bọn hắn sẽ chỉ vào mặt mình mà cười đến vỡ bụng…Lăng Tiêu Nghệ lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu hòa hoãn nói chuyện “Được rồi, ta nói các ngươi hãy để ta về đi, ta sẽ trả cho các ngươi thêm tiền, hiện tại trong túi ta không còn một cắc bạc nào hết.”“Hừ! cho ngươi về để ngươi chuồn mất sao? Ngươi nghĩ ta là con nít lên ba hả? chuyện này không lừa được ta đâu?” tú bà nhanh chóng trả lời.“Nếu ngươi sợ ta chạy mất thì cứ cho người theo phía sau ta là được”.“Ai mà biết đi được giữa đường ngươi có đánh người của ta rồi chạy mất thì sao? Thôi không nói nhiều nữa, không có tiền thì theo ta đến gặp quan phủ.”Nói xong tú bà lớn tiếng gọi mấy gia đinh cường tráng lại vây quanh Lăng Tiêu Nghệ. Lăng Tiêu Nghệ nhìn mấy nam hán to lớn này chỉ khẽ cười khẩy một với võ nghệ của hắn, những tên này chỉ là hạng tép riu. Nhưng lại nghĩ đến chuyện này cũng chẳng có vẻ vang gì, lại làm lớn chuyện thì cũng chỉ mất mặt hơn mà thôi. Chính vì vậy hắn cũng không trực tiếp động thủ mà ngoan ngoãn theo đám người kia đến quan sao với thân phận của hắn, quan phủ cũng sẽ nhanh chóng thả người ra mà phủ huyện đường…Vị huyện lệnh béo béo đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy dài trên sáng sớm hôm nay, còn đang yên ổn mà nghỉ ngơi thì tam vương gia cho người đến gây sức ép, bắt hắn phải đi tìm một người, mà người này hắn đoán chắc là người có thân phận cao quý. Nếu không thì đâu cần tam vương gia đích thân đến nơi còn chưa tìm được, hắn còn đang vô cùng đau đầu. Thì một đám người đã kéo đến đòi kiện nha huyện lớn tuổi nhìn người nam nhân soái khí bức người đang hiên ngang đứng giữa công đường kia mà mồ hôi lạnh cũng thay nhau chảy người nói nhỏ vào tai quản gia “Cho người tới báo cho tam vương gia, người đã tìm được rồi.”Quản gia nhanh chóng lui về phía sau, sau đó nhanh chóng mất Tiêu Nghệ nhìn bóng dáng quản gia biến mất thì đành thở dài một cái đầy tiếc nuối “ai da, khó khăn lắm mới ra ngoài được, vậy mà…”Tú bà nhìn sắc mặt huyện lệnh lớn tuổi có vẻ rất kém, mà người bên cạnh gặp quan phủ cũng không chịu quỳ hành lễ. Tú bà cũng có chút chột dạ.“Đại nhân, tên này đến kỹ viện chơi đùa, lại không chịu trả tiền cho tiểu nhân, mong đại nhân đứng ra xét xử.”Huyện lệnh khẽ liếc mắt nhìn Lăng Tiêu Nghệ, lại bắt gặp ngay ánh mắt như có ngàn đao của hắn đành phải quay mặt đi không nhìn nữa.“Chuyện này, tú bà nói có thật không hả?” Huyện lệnh hỏi Lăng Tiêu nhàn nhã phe phẩy chiếc phiến trên tay, nói “Ta đã nói rồi, ta có tiền nhưng lại bị trộm mất, nên mới không có tiền trong người để trả cho bà ta”Huyện lệnh lại quay sang phía tú bà cười hiền từ nói “Ngươi cũng nghe hắn nói rồi đấy, hắn bảo hắn bị trộm mất hết tiền, ngươi nên thông cảm cho hắn một chút.”“Hừ! nếu đã mất hết tiền thì còn vào kỹ viện làm gì? Không phải là cố tình đến ăn quỵt hay sao?” tú bà đanh đá nói.“Ta đã nói, tiền của ta bị mất trong kỹ viện của bà”.“Hừ! ngươi còn dám nói mất tiền ở nơi của ta, ý ngươi là gì? Có phải ngươi nghĩ chúng ta lấy tiền của ngươi hay không?”“A, cái này là do bà nói, ta không có nha, mà nếu nói vậy thì khả năng này cũng có thể lắm, nếu phải bắt xử thì ta nghĩ có lẽ là bắt bà trước đi.” Lăng Tiêu Nghệ hứng thú đáp trả lại từng lệnh nhìn hai người phía dưới khắc khẩu cũng không dám xen vào lời nào, dù sao một người cao cao tại thượng, hắn cũng không dám đụng đến, mà chuyện này cũng không thể không xét xử, nếu không xử thì cái danh huyện lệnh này của hắn chỉ để trưng thôi hay sao? Thôi thì cứ đành ngồi chờ tam vương gia tới vậy?Còn đang tranh cãi thì một nhóm người từ bên ngoài tiến vào, không khí trở nên im lặng hẳn Tiêu Nghệ dùng chiết phiến che đi mặt của mình, không dám nhìn người vừa bước lệnh nhanh chóng chạy ra, cười nịnh với Lăng Tiêu Hàn nói “Vương gia, người đã tìm được rồi.”Lăng Tiêu Hàn lia một ánh mắt sắc bén qua phía bên Lăng Tiêu Nghệ.“Hừ! tên khốn kiếp, suốt ngày gây sự, hại ta không được ở bên cạnh Tiểu Mặc mà chơi đùa. Ngươi cứ đợi mà xem.”Lăng Tiêu Hàn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn huyện lệnh, nhấm một ngụm trà do người hầu vừa mang tới, ánh mắt nhàn nhã đảo quanh khắp những người đang quỳ ở bên dưới, nói “Đại nhân, ngài đang xử chuyện gì vậy?”.Huyện lệnh mau chóng đáp lời “Bẩm vương gia là, vị nam tử này vào kỷ viện, bị người trộm mất túi tiền, nên không có tiền trả cho tú bà đây… chuyện này chắc là có hiểu lầm gì.”Lăng Tiêu Hàn nhướn mày, ra vẻ rất ngạc nhiên nói “Hừ! cũng đáng, đi kỹ viện mà không mang theo tiền, cái này đúng là phải xử phạt.”Lăng Tiêu Nghệ đứng phía dưới nghe Lăng Tiêu Hàn nói mà tức đến đen cả mặt, cái này là muốn trả thù mình sao?Huyện lệnh khó xử nhìn Lăng Tiêu Hàn lại nhìn qua Lăng Tiêu Nghệ, ấp úng nói “Cái này…thật sự phải xử hay sao?”Lăng Tiêu Hàn liếc nhìn Lăng Tiêu Nghệ lại nhìn huyện lệnh nói “Vậy ngươi nói người phạm tội không bị xét xử thì nên làm như thế nào, thả cho hắn chạy loạn sao?”Huyện lệnh mặt đổ đầy mồ hôi, khẽ nhìn sắc mặt như muốn giết người của Lăng Tiêu Nghệ nói “Nhưng người này…không phải là người mà ngài cần tìm sao?”Lăng Tiêu Hàn nhấp một ngụm nước nói “Ai nói với ngươi, người ta cần tìm là hắn hả?”Huyện lệnh thật sự muốn rụng rời tay chân, hai người có gây sự thì cũng đừng có lôi huyện lệnh nhỏ bé như hắn đứng giữa gánh chịu hậu Tiêu Nghệ dùng ánh mắt chứa ngàn đao mà nhìn Lăng Tiêu Hàn, cái này là trả thù quá rõ ràng rồi…Lăng Tiêu Hàn cũng không thua kém, đáp trả cho hắn một ánh mắt đầy khiêu khích…“Người ta tìm không phải hắn, ta và hắn không có biết nhau, ngươi cứ xử theo luật là được.”Huyện lệnh run rẩy ra lệnh “Vậy thì bắt giam hắn trong ngục vài ngày đi”.Nói xong, Lăng Tiêu Nghệ bên dưới mặt từ trắng chuyển xanh, lại dần dần hóa đen…“Lăng Tiêu Hàn, ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay đó…”. Lăng Tiêu Nghệ nghiến răng nói với Lăng Tiêu Hàn sau đó tiêu sái mà xoay người đi theo quân lính đến ngục Lăng Tiêu Nghệ bị nhốt vào ngục giam, Lăng Tiêu Hàn trong lòng tràn ngập thỏa mãn…Huyện lệnh nói với những người còn lại “Chuyện đã giải quyết như vậy các ngươi đã hài lòng hay chưa, nếu được rồi thì giải tán đi”.Tú bà nhìn Ngọc nhi sau đó cúi người hành lễ rồi đi mất, dù sao, lúc trước trong công đường cũng nhìn ra được tên ăn quỵt kia cùng tam vương gia có quan hệ. Họ cũng không ngu mà chọc phải hố Tiêu Hàn sau khi nhìn công đường không còn ai, mới đứng lên nói với huyện lệnh “Ngươi nhốt hắn một ngày, sau đó thì thả hắn ra, cho người đem tiền trả cho tú bà, nhớ canh chừng hắn cho cẩn thận, đừng để hắn thoát, nếu không coi chừng cái đầu của ngươi lệnh cung kính cúi đầu hành lễ, tiễn Lăng Tiêu Hàn đi ra khỏi cửa. Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêu Hàn đâu nữa mới khẽ vuốt ngực mà thở phào một cái. Sau đó lại dặn dò cho quân lính một mặt phải trông chừng Lăng Tiêu Nghệ, một mặt phải chăm sóc hắn cho tốt, không được thất lễ với mê túi tiền được may bằng lụa tơ tằm đặc biệt, đường thêu hết sức tinh xảo, Bạch Miên âm thầm cười đắc chí.“Hừ! dám đùa giỡn với ta sao? Thật không biết tự lượng sức mình, xem thử lần này ngươi có bị mất mặt hay không.”Bạch Miên ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, sau đó cầm lấy túi tiền mà đi thẳng vào trong khách điếm nơi bán đồ ăn ngon nhất kinh cậu cũng không biết rằng, bản thân mình đã chọc tới ai. Cũng không biết chính việc này sẽ làm cho cuộc đời cậu từ đây thay đổi hoàn Tiêu Nghệ ở trong ngục không ngừng rủa thầm tên đệ đệ đáng chết của mình.“Hừ! Lăng Tiêu Hàn, ngươi được lắm, dám cho người bắt nhốt ta vào nơi này, ngươi còn không nể tình huynh đệ giữa ta và ngươi.”Đám ngục tốt vì nghe lời của huyện lệnh mà chăm lo cho hắn từng ly từng tý, không dám có bất kỳ sai sót nào. Vậy nên cơn tức giận của Lăng Tiêu Nghệ cũng dần giảm trong ngục, không có việc gì làm, đầu óc lại vẩn vơ suy nghĩ mà nhớ về thân ảnh tròn trĩnh đến cái cảm giác phấn phấn nộn nộn kia, Lăng Tiêu Nghệ đưa tay lên nhìn, sau đó nở một nụ cười mê người.“Hừ! con chuột chết kia, ngươi cứ đợi ta ra ngoài đi, xem ta xử ngươi như thế nào!”.Sau một ngày bị nhốt trong đại lao, ngày hôm sau Lăng Tiêu Nghệ được huyện lệnh đến tận nơi để tiễn bước ra khỏi cánh cửa quan phủ, Lăng Tiêu Nghệ khẽ động thắt lưng, mở chiếc phiến trên tay ra mà phe phẩy, nở một nụ cười mê người làm điên đảo chúng sinh, sau đó tiêu sái mà đi về phía một nhóm người đang ở đằng xa.“Hàn đệ, xem ra ngươi còn nhớ ngươi có một người huynh trưởng là ta, cứ ngỡ ngươi để ta chết trong cái ngục kia luôn rồi chứ.”Lăng Tiêu Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói “Hừ! để xem lần sau còn dám trốn ra khỏi cung nữa hay không? Lần sau mà để ta bắt được sẽ không nhẹ như hôm nay đâu.”Lăng Tiêu Nghệ giơ hai tay lên trời, biểu tình đầu hàng nói “Được…được lần sau ta sẽ không trốn nữa là được.”Lăng Tiêu Hàn dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Lăng Tiêu Nghệ nói “Được rồi, hồi cung thôi.”Ngước mặt lên nhìn trời một cái, Lăng Tiêu Nghệ khẽ nói “Con chuột chết kia, ngươi có trốn thì trốn cho tốt vào, đừng để ta bắt được, ta thề, ta mà bắt được ngươi thì ta sẽ ăn ngươi sạch sẽ không còn mẩu xương đấy”.Lập lời thề xong, Lăng Tiêu Nghệ tiêu sái bước lên xe ngựa được chuẩn bị trước mà rời đi. Reads 36,035Votes 2,063Parts 18Complete, First published Mar 25, 2022Table of contentsFri, Mar 25, 2022Sat, Mar 26, 2022Sun, Mar 27, 2022Tue, Mar 29, 2022Sat, Apr 2, 2022Mon, Apr 4, 2022Tue, Apr 19, 2022Wed, Apr 27, 2022Sun, May 29, 2022Sun, Jun 5, 2022Mon, Jun 6, 2022Tue, Jun 7, 2022Thu, Jun 9, 2022Wed, Jun 15, 2022Fri, Jun 17, 2022Mon, Jun 20, 2022Tue, Jul 12, 2022Wed, Jul 13, 2022"Em có nhớ anh là ai không " " không, tôi không nhớ" Kết - He Fic hoàn toàn là tưởng tượng, lời văn lủng củng chưa hay nếu góp ý xin nhẹ nhàng ạ! Cre ảnh bìa Pinterest91nguyenvantoan Thể loại Đam mỹ cổ trang, cung đình, 1×1, phúc hắc lưu manh công, đáng yêu béo thụ, đôi chính Lăng Tiêu Nghệ x Bạch vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng tính cách ham chơi, nên thường xuyên trốn cung đi dạo làm cho các đệ đệ hết sức nhức đầu. Một ngày khác anh trốn cung đi tìm mỹ nữ nhưng chưa tìm được mỹ nữ thì bị đệ đệ Lăng Tiêu Hàn phái người đi anh nhanh nhẹn trốn dưới gầm giường nên binh lính không tìm thấy, cũng dưới này anh phát hiện ra được em. Nhìn em béo béo tròn tròn, lại trắng trắng nộn nộn như cái bánh bao, anh nhìn em mà chảy nước chỉ lại nhìn anh bằng cái ánh mắt đầy khinh khi vừa thoát ra khỏi gầm giường, em nhanh chóng đá cho anh một cái rồi chạy mất, anh tiếc hậm hực nhìn theo bóng dáng của em. Lúc sau nhìn đến túi tiền thì lại không cánh mà bay, hại anh trong kỹ viện bị sỉ nhục mà mất cả mặt, anh ngửa cổ lên trời mà thề…“Ngươi trốn cho kỹ đi, nếu để ta bắt được ta nhất định ăn ngươi đến không còn mẩu xương…”Mà hình như ông trời không phụ lòng người, mấy ngày sau em chỉ vì một cây kẹo hồ lô ngào đường mà bị đám con anh bắt về, đòi anh cưới em, để em làm mẹ chúng nó…Anh nhìn em mà cười âm hiểm…Cha em biết chuyện thì bắt trói em lại, dâng em đến tận miệng anh với lý do “Trung quân ái quốc” Và bắt đầu từ đó, em ngang nhiên trở thành vợ của vua một nước… Lăng Tiêu Nghệ sau mấy ngày vất vả thuyết phục mới có thể danh chính ngôn thuận mà mang Bạch Miên quay trở lại hoàng chưa kịp hưởng thụ cảm giác khoái lạc thì hắn lại phải tiếp tục gồng mình lên mà chống lại những người chuyên phá đám tình cảm của hắn và Bạch Miên kia…Về cung chưa được bao lâu, đám hài nhi của hắn vừa nghe được tin báo Bạch Miên đã trở lại, đã chạy ngay đến Lân cung bám lấy cậu mà không chịu rời đi. Nhìn đám hài tử đang vui đùa đến bất diện nhạc hồ kia, hắn thật sự hận đến nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì khác được, Bạch Miên tâm tính trẻ con cũng suốt ngày hùa theo bọn chúng mà chơi đùa, bỏ lại hắn bơ vơ chỉ có một mình, hắn thật sự rất hận nha…Chỉ sau vài ngày, Lăng Tiêu Nghệ không chút kiêng nể mà cho người lôi đám hài tử kia về lại cung của mình…Còn chưa kịp vui mừng vì đuổi được đám hài tử phá đám kia đi thì chuyện khác lại đột nhiên xuất hiện…Mà hắn cũng không biết vì lý do gì mà Lăng Tiểu Bảo đột nhiên đứng trước mặt hắn cùng Bạch Miên hùng hồn mà tuyên bố “Phụ hoàng con muốn cưới nương làm thê tử.”Vừa nghe câu nói này xong bao nhiêu trà trong miệng Lăng Tiêu Nghệ đều phun ra toàn bộ, trong khi đó Bạch Miên ngồi bên cạnh thì ngốc lăng ra…“Con nói nhảm cái gì vậy hả, nương của con là người của phụ hoàng, con quên cái ý tưởng điên khùng kia ngay lập tức.”Lăng Tiểu Bảo bĩu môi, cương quyết nói “Con nói rồi, con muốn lấy nương, mà con và nương cũng đã ước định rồi, nương còn nhận luôn vật đính ước với con rồi.”Lăng Tiêu Nghệ nghẹn lời, không biết nói gì, quay sang nhìn Bạch Miên, chỉ thấy cậu cười gượng gạo, sau đó khẽ gật nóng dồn lên tận đỉnh đầu, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy mấy dây thần kinh của mình cũng sắp đứt mất nghiến răng nói “Ai cho phép ngươi nhận lời đính ước với người khác hả? ngươi nên biết ngươi là nương tử của ta.”Bạch Miên bị Lăng Tiêu Nghệ gọi là nương tử thì có chút ngại ngùng, bĩu môi nói “Tại lúc đó ta cứ ngỡ ngươi bỏ rơi ta, ta cũng định rời khỏi hoàng cung, cho nên cũng hứa như vậy mà thôi, dù sao Tiểu Bảo cũng chỉ là một hài tử…”Lăng Tiêu Nghệ đem cậu ôm vào lòng mình, nhỏ giọng nói thì thầm “Ai, cũng tại ta không tốt, làm cho ngươi đau lòng như vậy, từ này về sau, ta sẽ không bao giờ khiến ngươi phải chịu bất kì thương tổn nào nữa đâu.”Nói xong, Lăng Tiêu Nghệ hôn nhẹ lên môi cậu một cái, Bạch Miên bị hắn hôn, cả khuôn mặt đều đỏ ửng như con tôm luộc. Dùng sức đẩy Lăng Tiêu Nghệ ra, cậu ngượng ngùng nói “Nghệ, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy, Tiểu Bảo còn ở đây.”Lăng Tiêu Nghệ mặt vẫn không đổi sắc, liếc nhìn Lăng Tiểu Bảo một cái, ánh mắt hắn tràn đầy khiêu khích. Chỉ thấy Lăng Tiểu Bảo cả khuôn mặt đỏ ửng, sau đó mếu máo mà bật khóc nức nở “Oa oa con ghét phụ hoàng, phụ hoàng là người xấu, dám cướp nương của con.”Sau đó xoay người bỏ chạy mất dạng…Bạch Miên nhìn thấy Lăng Tiểu Bảo khóc thương tâm, cảm thấy có chút tội lỗi, muốn đuổi theo. Lại bị Lăng Tiêu Nghệ giữ lấy.“Ngươi muốn đuổi theo nó làm cái gì? ai bảo ngươi dám mở miệng ước định lung tung như vậy?”“Nhưng ngươi cũng không nên làm như vậy trước mặt Tiểu Bảo, nó chỉ là hài tử mà thôi.” Bạch Miên có chút tức giận Tiêu Nghệ bình thản mà nói “Có gì đâu chứ! Dù sao nó cũng phải biết ngươi là người của ta, sớm bỏ ý định đó trong đầu đi là vừa, ngoan lại đây nào…”Bạch Miên nhìn thấy Lăng Tiêu Nghệ ăn nói ngang ngược, không thể nói lại được lời nào, cậu tức giận mà hét lên “Lăng Tiêu Nghệ, ta ghét ngươi.”Sau đó xoay người chạy đi…Mà hắn nào để cho cậu chạy dễ dàng, hai ba bước là đã bắt được Bạch Miên, đem cậu vác lên mà quăng lên tràng kỹ gần đó, nằm đè lên, khóe miệng khẽ câu thành nụ cười nói “Ngươi ghét ta, thật sao?”Nhìn biểu tình đầy quyến rũ của Lăng Tiêu Nghệ, Bạch Miên không có ý chí mà gục ngã ngay tại chỗ, cả người đều đỏ ửng, tim đập liên tay không an phận của Lăng Tiêu Nghệ theo vạt áo mà mò vào bên trong sờ loạn. Ánh mắt thâm trầm như muốn nuốt chửng cậu, nói “Da thịt ngươi đúng thật là mềm mại, ta sờ qua bao nhiều lần vẫn thực thích đến không thể buông tay…”Bị người nói mấy câu tình sắc như vậy, Bạch Miên xấu hổ đến cực điểm, thực muốn trốn đi ngay tức Tiêu Nghệ cúi người hôn xuống đôi môi mê người kia, bàn tay cũng nhanh chóng mà tháo xuống y phục của Bạch đang cao hứng vì sắp được hưởng lạc, Lăng Tiêu Nghệ trong lòng không khỏi vui niềm vui còn chưa trọn vẹn, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của Tiểu Trụ tử “Hoàng thượng có tam vương gia cùng Lâm công tử cầu kiến.”Lăng Tiêu Nghệ còn đang tận hứng, nào có thời gian mà tiếp đãi ai. Bỏ qua sự chống cự nho nhỏ của Bạch Miên, ngẩng đầu lên nói “Không gặp, ta đang bận.”Sau đó ngoài cửa là một mảnh im lặng. Cứ ngỡ rằng bọn hắn đã về, Lăng Tiêu Nghệ lại tiếp tục hưởng dụng bữa ăn mỹ vị của mình.“Nghệ, ngươi buông, có người gặp ngươi…”“không sao, họ đi cả rồi, Tiểu Miên, ngươi đứng có như vậy, từ khi về cung đến nay ta còn chưa chạm được vào ngươi mà.”Quả thật từ ngày về cung đến giờ, Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Miên gầy hơn trước, cho nên cố gắng nhẫn nhịn mà giúp cậu vỗ béo…Đến hôm nay cũng là cực hạn của hắn rồi…Còn đang hôn đến cao hứng thì đột nhiên “Cạch”. Cửa phòng hoàn toàn bị mở Tiêu Nghệ phẫn nộ mà nhìn hai con người trước mắt, trong khi đó Bạch Miên xấu hổ đến phát khóc, đem mặt mình giấu vào trong lòng Lăng Tiêu Nghệ.“Ồ! Chúng ta thật đúng là không có mắt mà, phá hoại chuyện tốt của ngươi rồi.” Lăng Tiêu Hàn cùng Lâm Tử Mặc cười thật giảo hoạt nhìn Lăng Tiêu chằm chằm hai con người kia bằng ánh mắt chứa ngàn đao, rốt cuộc Lăng Tiêu Nghệ cũng đành đứng dậy chỉnh sửa lại y phục của mình cùng Bạch Miên. liếc mắt, nói “Hai người các ngươi hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao, sao lại vào cung thăm ta như thế này.”Lăng Tiêu Hàn nhìn Lâm Tử Mặc một cái, sau đó nói “Ta cũng không muốn, chỉ là Tiểu Mặc nói chưa biết hoàng cung là như thế nào, cho nên hôm nay muốn ta dẫn vào đây chơi cho biết.”Lăng Tiêu Nghệ nghiến răng, trong lòng không ngừng oán thầm “Hừ! lúc nào không vào, sao lại vào lúc này chứ.”Lâm Tử Mặc nhìn Lăng Tiêu Nghệ, nở một nụ cười nghịch ngợm, sau đó tiến đến đem cái con người đang trốn sau lưng Lăng Tiêu Nghệ ra, ngắm nhìn một lúc, oa lên nói “Oa, ngươi là Bạch Miên sao, trông thật đáng yêu.”Nói xong hai bàn tay xấu xa mà nhéo nhéo hai má phúng phính của Bạch Miên sau khi về cung, Lăng Tiêu Nghệ không ngày nào là không cho cậu ăn bao nhiêu thứ ngon, bây giờ cả người cậu lại tròn tròn như xưa, hai má phúng phính, ửng hồng, đôi mắt to tròn, đen láy, thật khiến chọc người thích…Lăng Tiêu Nghệ nhìn bàn tay của Lâm Tử Mặc mà hai mắt phát hỏa, Bạch Miên thì không dám phản kháng, chỉ biết “Oa oa” mà lên nhìn về phía Lăng Tiêu Hàn, chỉ thấy hắn nhàn nhã ngồi một bên, cứ như không có việc gì. Lăng Tiêu Nghệ tức đến oán hận, trong lòng âm thầm khẳng định “Đây chắc chắn là trả thù!”Hắn cũng không thể làm gì hơn mà chỉ đứng nhìn, Lâm Tử Mặc cũng không nhìn đến sắc mặt hóa đen của Lăng Tiêu Nghệ, kéo Bạch Miên ra một góc riêng mà nói Tiêu Nghệ liếc nhìn Lăng Tiêu Hàn một cái, nói “Nếu có thời gian rảnh, sao ngươi không dẫn cậu ta đi du sơn ngoạn thủy đi, dẫn tới nơi hoàng cung nhàm chán này làm gì.”Lăng Tiêu Hàn không nhìn Lăng Tiêu Nghệ lấy một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bảo bối của mình, nói “Ai, trong này cũng có thứ để chơi đùa mà, khi nào Tiểu Mặc chán thì sẽ quay về thôi.”Hắn thực tức nha, thực căm hận nha, cho dù lúc trước hắn có làm gì, chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, sao lại có thể nhẫn tâm mà phá hoại hắn như thế. Trong lòng không ngừng cầu mong cho Lâm Tử Mặc mau chóng chơi chán mà rời khỏi hoàng cung phòng, chỉ còn tiếng nói cười của Lâm Tử Mặc cùng Bạch Miên, hai huynh đệ nhà họ Lăng Thì chỉ ngồi im mà nhìn ngắm bảo bối của chuyện đến say mê, đột nhiên, Lâm Tử Mặc quay sang nhìn Lăng Tiêu Hàn, khuôn mặt ngây thơ mà nói “Hàn, ta nói, ta thực thích Tiểu Miên nha, cũng thực thích nơi hoàng cung này, hay là chúng ta ở lại trong này chơi một thời gian được hay không?”Lăng Tiêu Hàn nhìn bảo bối của mình, sau đó ngây ngốc cười, nói “Được, ngươi muốn sao thì cứ như vậy đi”.Lời vừa dứt, Lăng Tiêu Nghệ đã nhanh chóng đứng dậy mà hét lớn “Không được, các ngươi ở trong cung này làm gì, mau về vương phủ của mình mà hưởng thụ đi”Lăng Tiêu Hàn cùng Lâm Tử Mặc lia một ánh mắt đáng sợ về phía Lăng Tiêu Nghệ, còn Bạch Miên thì dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn hắn, hỏi hắn làm sao có thể nói “Không”.Trong lòng Lâm Tử Mặc âm thầm cười trộm “Hừ! Lăng Tiêu Nghệ, xem ta làm như thế nào mà chỉnh ngươi, cũng tại ngươi nghiệp chướng quá lớn mà thôi ha ha…”Lăng Tiêu Hàn biết Lâm Tử Mặc là muốn trả thù Lăng Tiêu Nghệ vì những chuyện trước kia, hắn cũng không nói gì, miễn làm Tử Mặc của hắn vui, chuyện gì hắn cũng chấp Miên thì lại vui sướng vì có bạn tri kỉ bên cạnh nói chuyện, Lăng Tiêu Nghệ thì âm thầm gào thét trong mấy ngày sau đó, Lâm Tử Mặc cơ hồ bám lấy Bạch Miên không buông, hết dẫn cậu đi đông, lại dẫn đi tây, làm cho Lăng Tiêu Nghệ mấy ngày qua cơ hồ không thể nào mà nhìn được mặt Tiêu Nghệ hận a, hắn nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, cứ ngỡ Lâm Tử Mặc chỉ chơi trong hai ba ngày sẽ chán, không ngờ lại kéo dài hơn một nhớ cậu đến phát điên rồi, không thể tiếp tục chịu đựng, Lăng Tiêu Nghệ tìm đến Lăng Tiêu Hàn để thương nay Bạch Miên rủ Lâm Tử Mặc đi ngâm suối nước nóng, nơi này là do Lăng Tiêu Nghệ cho người xây nên, muốn cho cậu hưởng thụ thoải mái, cũng muốn chút ý đồ đen tối…Nhưng còn chưa kịp thử qua lần nào thì bao nhiêu chuyện phát Miên không biết ý đồ đen tối của Lăng Tiêu Nghệ, vẫn vô tư mà rủ Lâm Tử Mặc đi. Bạch Miên biết Lâm Tử Mặc là cố ý chọc phá cậu và Lăng Tiêu Nghệ, có lẽ hôm nay cậu sẽ nói chuyện với Tử Mặc một chút. Bởi vì cậu cũng nhớ Lăng Tiêu Nghệ rất nhiều Tử Mặc nghe Bạch Miên mời ngâm suối nước nóng, rất hưng phấn mà nhận lời, bảo cậu cứ đi trước, hắn về phòng nói với Lăng Tiêu Hàn rồi sẽ đến sau…Bạch Miên thoát y phục của mình, duỗi thân người chìm trong bồn trong hồ ấm vừa, ngâm mình bên trong đặc biệt thoải mái, toàn thân đều được thả lỏng, Bạch Miên mềm nhũn dựa vào bờ, nhắm mắt lại hưởng động cánh tay, dòng nước ấm áp quét qua làn da nhạy cảm, cũng giống như được tình nhân vuốt veThật là thoải sau cậu nhất định phải gọi Lăng Tiêu Nghệ cùng tới đây mà tắm mới được em tự dâng mình vào miệng sóiĐang mơ mơ màng màng nghĩ, đột nhiên nghe được một tiếng bước chân thật nhẹ Mặc tới rồi sao?Bạch Miên giật giật thân thể, trong làn sương mù, nhìn không rõ bộ dáng của đối phương, không biết có phải hay không bản thân do ngâm mình ở trong nước ấm quá lâu, chỉ cảm thấy người đứng đối diện có chút cao lớn. Nhìn xuyên qua sương mù, chỉ có thể mơ hồ thấy một thân ảnh, tại sao rất giống Lăng Tiêu Nghệ a?Bạch Miên loại bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu, lấy tay giữ gáy làm cho mình thanh tịnh một chút, cười nói “Ta thấy ngươi chưa đến, tự mình ngâm trước rồi.”“Ừ.” Đối phương đơn giản nói Miên xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía người kia, nằm dọc theo hồ tắm, hai chân vẫn tiếp tục ngâm trong nước khoan khoái dễ biết tại sao, hôm qua cùng Lâm Tử Mặc nói chuyện phiếm cảm giác rất vui vẻ, nhưng bây giờ toàn thân không có gì che đậy, lại luôn cảm thấy lúng cảm giác phức tạp này Bạch Miên cũng không rõ ràng lắm, không thể làm gì khác hơn là đưa lưng về phía người kia, tránh nói không ra quái chính là, Bạch Miên chỉ cảm thấy có một loại cảm giác bị áp bách từ từ tiến tới gần, hơn nữa hơi thở đó, đặc biệt quen thuộc, hơi thở mãnh liệt ấy chậm rãi vây quanh lấy chính Miên trong bụng cả kinh, vừa muốn quay đầu, đột nhiên bị người kia ôm tay nóng rực kia dọa Bạch Miên một trận, hơn nữa còn đặt ở phần nhạy cảm chỗ bụng dưới… Bạch Miên toàn thân cứng ngắc, cảm giác quen thuộc, rất giống Lăng Tiêu Nghệ…Chẳng lẽ là mình ngâm lâu quá thành mơ hồ, xuất hiện ảo giác sao?Cổ họng Bạch Miên căng lên, một hồi lâu mới thốt ra thanh âm “Ngươi…”“Là ta đây.”Bạch Miên toàn thân run lên, muốn xoay người, nhưng bàn tay hư hỏng kia lại cố đi xuống tìm kiếm. Bạch Miên giận đến đỏ mặt “Nghệ! tên hỗn đản này! Buông ra, sao ngươi lại ở chỗ này?”Sau lưng Bạch Miên là hô hấp nóng rực của Lăng Tiêu Nghệ, cậu chỉ cảm thấy làn da nhạy cảm phía sau mình đều như bị đốt cháy.“Ta có hẹn cùng với Tử Mặc ở đây…”Bạch Miên còn muốn hỏi rõ ràng, lại bị Lăng Tiêu Nghệ cắt đứt “Ngươi không muốn chúng ta cùng nhau sao? Mà tên Tử Mặc đó, giờ này chắc hẳn cũng đã bị ăn đến không đứng dậy được đi”“Ách…” Bạch Miên cứng họng, chỉ chốc lát sau, có chút áo não cúi đầu “Ta thật nhớ ngươi nga?”Lăng Tiêu Nghệ thấp giọng nở nụ cười, “ta cũng nhớ ngươi lắm, hôm nay cả ngày, ta sẽ hầu hạ ngươi tắm rửa.”“Không được…”. Bạch Miên rống lên một tiếng, Lăng Tiêu Nghệ nhanh tay vừa động, bỗng dưng cơ thể như có kích thích, thanh âm Bạch Miên bỗng nhiên thay đổi, thay vào đó là tiếng rên rỉ ngọt ngào, “A…”“Thoải mái sao?” Lăng Tiêu Nghệ nhẹ nhàng vuốt ve làn da đỏ ửng của Bạch Miên do ngâm mình trong nước nóng đã vì không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực ở phía sau, cảm thụ được bàn tay ấm áp trên da thịt, còn có ngón tay thon dài đang vuốt Bạch Miên đột nhiên đỏ lên, bởi vì bộ vị ở dưới nhờ hắn mà đã dựng thẳng lên Tiêu Nghệ cười để cho Bạch Miên xoay người lại, nhìn con chuột nhỏ toàn thân phiếm hồng, không kìm được cúi đầu hôn xuống.“Ngô… Ừ…”Bạch Miên bởi vì tắm nước ấm thoải mái mà cơ thể buông lỏng, toàn thân vô lực, ngược lại càng khiến cho người nào đó tận dụng triệt bồn tắm nóng hôi hổi, Lăng Tiêu Nghệ nhẹ nhàng ôm eo Bạch Miên, ôn nhu hôn cậu. Bạch Miên mơ mơ màng màng đáp lại, chỉ cảm thấy trong hồ tắm này nhiệt độ càng ngày càng cao, không khí tựa hồ không như bình thường, hô hấp có chút khó mũi cảm nhận được hơi thở của Lăng Tiêu Nghệ, có cảm giác an tâm, khiến cho Bạch Miên không khỏi muốn tới Lăng Tiêu Nghệ hôm nay, chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên ác liệt ý khiêu khích dục vọng của Bạch Miên, khiến cậu khó chịu hơn bình thường… Bạch Miên nghiến răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là chủ động vươn tay ôm lấy Lăng Tiêu quả, con chuột nhỏ không chịu được kích thích mà rơi vào tay con lang nào đó…Bởi vì tắm mà lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu của cậu, bị Lăng Tiêu Nghệ ôm thật chặt vào trong ngực, một tay đang vuốt ve cái mông tròn tròn cao cao, một cái tay khác theo bả vai hoạt động, cừ từ từ trượt dài trên thân thể phiếm hồng động lòng người tay cuối cùng dừng ở hậu huyệt, mượn nước ấm nhẹ nhàng đi vào.“A!” Bạch Miên thét chói tai, rồi mới từ mơ hồ trở lại tỉnh táo, mới vừa rồi bị hắn “vuốt ve” đến sắp ngủ thiếp đi, không ngờ lúc tỉnh lại lại là tư thế Miên muốn đẩy hắn ra, kết quả cái mông bị nhấc cao hẳn lên, hai chân bị đặt lên eo, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều là cậu nhận lấy.“Ngươi sẽ không phải muốn ở chỗ này đi?! Có lầm hay không, nơi này còn có người bên ngoài a… Ngô…”Bị nụ hôn nhiệt tình cắt đứt, Bạch Miên vẫn không phục, hai tay dùng sức đẩy đối phương ra.“Đồ ngốc, ta đã cho họ đi hết rồi…” Sau một nụ hôn dài, Lăng Tiêu Nghệ ghé tai Bạch Miên thấp giọng, nở nụ cười, “yên tâm đi, sẽ không còn bất kì ai quấy rầy chúng ta nữa đâu.”Bạch Miên mở to mắt, cảm giác một vật cứng rắn để ngay trước hậu huyệt, bị làm cho hoảng sợ đến toàn thân cứng Tiêu Nghệ thở dài, “Đã lâu như vậy mà cơ thể của ngươi vẫn không nhớ đến ta sao?”Nói xong liền thẳng lưng, lấy dục vọng cứng rắn của mình nhẹ nhàng ma xát hậu huyệt của Bạch Miên mặt đỏ lên, “Tuy có muốn, nhưng cũng không thể ở trong này, thật xấu hổ.”Lăng Tiêu Nghệ nói “Nhưng ta thì lại nhớ ngươi đến sắp phát điên rồi có biết hay không?”, tiếp tục ma sát bắp đùi nhạy cảm của cậu.“Kia… vậy chúng ta về phòng.” Bạch Miên tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, kỳ thực cậu cũng muốn, bởi vì từ lúc về cung đến nay hai người liên tục bị quấy rầy, cho nên không có không gian riêng, cũng đã lâu cũng chưa cùng hắn thân mật qua là, ở nơi này khiến cho Bạch Miên có chút lúng túng.“Không sao, ở đây cũng tốt mà. Ta đã sớm muốn mang ngươi đến đây” Lăng Tiêu Nghệ cười rất ôn nhu, tay ôm lấy mông Bạch Miên, nhẹ nhàng nhéo nhéo, “Có thể không? Ta rất muốn ngươi.”Tại sao nói trực tiếp như vậy! Làm cậu xấu hổ qua đi thôi…Bạch Miên khẽ cúi đầu, rốt cục cũng gật đầu một lại là nét cười của Lăng Tiêu Nghệ.“Đã nhiều lần như vậy, ngươi vẫn còn chưa quen sao?” Lăng Tiêu Nghệ cắn cắn lỗ tai Bạch Miên, cậu ấp úng không ra tiếng, hậu huyệt đột nhiên một trận đau đớn, dục vọng nóng rực từ từ đẩy vào, cảm giác hậu huyệt bị căng ra, khiến cho Bạch Miên phải kêu lên.“A! ngươi chậm một chút!”“Được! Ta sẽ thật chậm.” Lăng Tiêu Nghệ cúi người tới, hôn lên khuôn mặt không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì xấu hổ, trở nên đỏ bừng, còn có bởi vì hơi nước mà lộ ra đôi môi hồng đặc hắc, con chuột con của hắn ngâm trong suối nước nóng xong thật mê người đi. Hắn phải thường xuyên đưa cậu đến đây mới được.“Cái kia…” Tại sao lại dừng lại, ngươi định hành hạ ta hả? Bạch Miên căm tức liếc mắt nhìn hắn, mà Lăng Tiêu Nghệ lại làm như có vẻ rất vô Miên hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Tiêu Nghệ một cái, hai chân kẹp lấy hông hắn, thắt lưng xoay xoay, cảm giác sung sướng khi thành công khiến cho Lăng Tiêu Nghệ thở dốc.“Nghệ, ngươi đừng có trêu đùa ta nữa, nơi đó của ta thật khó chịu.” Bạch Miên cũng cảm thấy mình nói lời như thế thật quá mất mặt, đem đầu rũ xuống, chôn trong vai hắn, khó chịu hừ một tiếng “Đáng ghét.”Lăng Tiêu Nghệ cười cười, yêu thương để cho Bạch Miên ôm bả vai của mình, cả người đều quấn trên người mình, đỡ lấy mông của cậu, từ từ trừu bồn tắm nổi lên rất nhiều bọt nước, những đợt sóng cứ liên tiếp vỗ vào bờ tường bằng đá, vừa mạnh lại vừa có tiếng trong phòng hơi nước càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ ngọt ngào, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng kịch lâu sau, Lăng Tiêu Nghệ rốt cục phát tiết ra ngoài, ôm Bạch Miên tựa vào bên cạnh bờ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng Miên dựa vào người hắn thở, thở hổn hển thật lâu, lúc này mới bình tĩnh trở thương ở bên tai của Bạch Miên mà nhỏ giọng thì thầm “Ngươi có biết để đá được cái tên Tử Mặc kia đi, ta phải hứa với Lăng Tiêu Hàn là trong thời gian tới, chỉ có một mình ta lo chuyện triều chính, ngươi thấy ta có khổ cực không hả, vì ngươi mà không luyến tiếc chịu khổ, ngươi phải yêu thương ta thật nhiều đó.”Bạch Miên nhìn bộ dạng ủy khuất của Lăng Tiêu Nghệ, cảm thấy hắn thật đáng yêu, cậu đột nhiên phì cười, nói “Được, ta sẽ cố gắng yêu thương ngươi thật nhiều.”Nói rồi lại hôn lên đôi môi của Lăng Tiêu người ở trong hồ tắm mà làm loạn cả một ngày…Trong khi đó, Lăng Tiêu Hàn thần thanh khí sản, ôm lấy Lâm Tử Mặc vừa bị mình dày vò rời khỏi hoàng lòng âm thầm cảm khái “Ai, thời gian tới ta thật tự do hưởng lạc…”Quả thật hắn cũng rất mừng khi Lăng Tiêu nghệ đã bỏ được chuyện cũ mà tìm được người mà mình toàn tâm toàn ý yêu thương…Lại nhìn vào bảo bối nằm trong vòng tay của mình, Lăng Tiêu Hàn khẽ nở nụ cười hạnh phúc. “Hắn cũng thật hạnh phúc khi có được bảo bối đáng yêu như vậy…” Lăng Tiêu Nghệ đưa tay vò trán. Hắn thân là vua của một nước, cái gì cũng tốt, chỉ không hiểu sao đường tình duyên lại không tốt đến như mình ở trong hoàng cung rộng lớn, bị giam chặt ở nơi này, suốt ngày chỉ đối diện với công việc, không có bạn tri kỷ, huynh đệ thì ở bên ngoài hưởng nhiều lúc cũng cảm thấy thật cô tịch, trong hoàng cung này ai cũng sợ hắn, không có ai thật tâm mà đối đãi với hắn, cho nên hắn cũng vì quá cô đơn mà trốn ra khỏi cung tìm đến sự vui vẻ cho bản thân, nhằm giải tỏa bớt muộn phiền trong cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một tấm chân tình…Cưới về bao nhiêu phi tần, nhưng ai cũng vì lợi ích cá nhân của mình, không hề màng đến tâm tư của hắn. Bọn họ vì chức vị, vì tiền bạc mà bày mưu tính kế lẫn nhau. Đến khi sinh hạ được hoàng tử, công chúa thì không còn ai đủ vẹn toàn mà ở lại bên cạnh hắn, người thì chịu không nổi mà chết đi, người thì thân tàn ma dại bị đuổi ra khỏi cung…Hừ! cái gì mà tướng sát thê chứ, rõ ràng là do chính bọn họ tự chuốc lấy…Phi tần bên người hầu như không có ai, chỉ còn đám hài tử kia, cũng nhờ vậy mà cuộc sống trong cung của hắn cũng bớt nhàm chán hơn…Hôm nay là lễ hoa đăng, trong lòng đối với ngày này càng thêm cô đơn vạn phần, còn đang buồn chán đến phát hỏa, không ngờ ông trời lại không có phụ lòng hắn, mang đến cho hắn một món quà nhỏ, làm cho lòng của hắn cũng thấy vui vẻ hơn…Không biết là do hắn quá cô đơn hay do trên người của cậu toát ra loại khí chất làm người yên lòng, nên khi ở bên cậu, tuy không nhiều nhưng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cùng thanh thản…Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Miên, lại nhìn đám hài tử đang dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn mình. Ho khan hai tiếng, Lăng Tiêu Nghệ nói “Nếu như các hài nhi đã nói như vậy, ta cũng không nên từ chối tấm lòng của các ngươi. Ta sẽ cho hắn làm phi tử của ta, nhưng mà các ngươi lôi người đem tới như vậy, người ta đã đồng ý hay chưa.”Nói xong Lăng Tiêu Nghệ gian xảo mà liếc nhìn Bạch Miên một cái…Bạch Miên nhìn biểu tình của Lăng Tiêu Nghệ, không biết sao lại sợ hãi đến tột độ, ở phía sau mà lắc đầu liên tục. Hai má phấn nộn đầy đặn của cậu vì động tác mạnh mẽ kia mà lắc qua lắc lại…Trông thật buồn cười, nhưng lại rất đáng yêu…Lăng Tiêu Nghệ nhịn cười đến mức nội thương, lại nhìn cậu hai con mắt mở to, biểu tình hoảng sợ mà nhìn mình, ưm, tựa như một con chuột nhỏ khi gặp một con mèo vậy…Lăng Tiêu Nghệ thật sự nhịn không được mà bật cười ha hả thành tiếng, đám hài tử kia cũng không hiểu gì mà tròn xoe mắt nhìn hắn, còn khuôn mặt của Bạch Miên thì lại ửng đỏ đến lợi hại, tựa như con tôm luộc..Khẽ xoa đi vành mắt, Lăng Tiêu Nghệ nhịn cười lại nói “Được, cứ như vậy đi, hôm nay ta cũng đã mệt, các ngươi hãy về nghỉ ngơi trước đi.”Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, đám hài nhi kia nhanh chóng quỳ xuống hành lễ “Nhi thần cáo lui.”Đám hài tử kéo nhau đi ra ngoài, Bạch Miên nhìn phải ngó trái, sau đó nhẹ chân nhẹ tay mà theo phía sau, chân còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Lăng Tiêu Nghệ đã tiến đến túm lấy cổ áo cậu lại.“Ngươi định đi đâu vậy hả, nợ còn chưa trả xong mà…”. Lăng Tiêu Nghệ khẽ thổi vào tai Bạch Miên nhỏ giọng thì Miên cảm thấy toàn thân lạnh run, hai tai nhịn không được mà ửng đỏ, cậu nhỏ giọng mếu máo nói “Ta, ta đã nói chuyện lần trước là do hiểu lầm mà, ngươi tha ta đi, ta muốn về nhà.”Lăng Tiêu Nghệ ánh mắt đầy nguy hiểm, tiến sát gần Bạch Miên nói “Ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua hay không, ta từ trước đến nay cái gì cũng được, chỉ mỗi tội thù dai thôi nha, lần đó ngươi làm ta thật sự quá mất mặt, bị nhốt một ngày trong đại lao, thật là khổ muốn chết.”Lăng Tiêu Nghệ càng tiến sát vào khuôn mặt của Bạch Miên, bên mũi hắn có thể ngửi thấy được một mùi thơm dịu ngọt từ người cậu phát ra, rất dễ chịu, như mùi của nắng nhưng lại rất ngọt Tiêu Nghệ không tự chủ mà tiến sát vào mặt của Bạch Miên cơ hồ chạm đến da Miên nhìn thấy Lăng Tiêu Nghệ càng ngày càng tiến vào sát mình, biểu tình lại hết sức kỳ lạ, cậu hoảng sợ mà bước lui về sau vài đến những lúc phạm lỗi với phụ thân, cậu toàn làm nũng để được thoát tội, nghĩ là làm mà không hề để ý đến hậu quả, Bạch Miên nhìn Lăng Tiêu Nghệ bằng đôi mắt to tròn ngập nước, lông mi dài khẽ rung động, dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói “Ta thật xin lỗi ngươi chuyện lần trước, còn bạc ta sẽ trả ngươi đầy đủ, có được hay không? Ngươi tha cho ta lần này đi, ngươi là người lớn đại lượng sẽ không tính toán với trẻ con có phải hay không?”Lăng Tiêu Nghệ nhìn biểu tình của cậu, khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt to tròn ngập nước, hai má hồng hồng, lại còn âm thanh nũng nịu, dễ nghe kia nữa, làm cho trái tim Lăng Tiêu Nghệ không tự chủ mà đập liên Lăng Tiêu Nghệ biểu tình ngây ngẩn, Bạch Miên nhanh chân quay đầu chạy trốn…Rầm…Cánh cửa trước mắt bị người đóng lại, xém tí nữa cái mũi cậu cũng bị gãy làm Miên run rẩy xoay đầu lại, vừa xoay đầu, đã bị một vật ấm nóng, mềm mại che phủ trên miệng mình. Cậu kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn người giác thật mềm mại, lại ngọt ngào còn hơn cả tưởng tượng của hắn, Lăng Tiêu Nghệ tham lam mà đưa đầu lưỡi tham tiến vào sâu hơn. Ngậm lấy đầu lưỡi phấn nộn, hồng hào đang lẫn trốn kia. Hút lấy hết toàn bộ không khí trong miệng phản ứng trúc trắc của Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ thầm phán đoán, có lẽ đây là nụ hôn đầu của cậu. Nghĩ tới đây, không hiểu sao trong lòng hắn lại có cảm giác thỏa mãn đến kỳ thấy toàn thân Bạch Miên đều cứng ngắc, Lăng Tiêu Nghệ lấy hai tay vòng qua eo cậu, nhẹ mở mắt ra, hắn muốn nhìn phản ứng đáng yêu của khi nhìn thấy phản ứng của Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ không thể nào mà nhịn cười nha, khi hôn mà hai mắt vẫn mở to tròn nhìn hắn, hai hàng mi dài cong vút kia không hề chớp động. Hai má vì không thở được mà phồng to, tựa như hai quá bóng nhỏ ở hai bên mặt, vừa hồng vừa đáng yêu, cả khuôn mặt lại đỏ đến lợi hại…“Ha ha ha…”. Lăng Tiêu Nghệ thật sự mà ôm bụng cười đến gập người, Bạch Miên đứng bên cạnh nhìn hắn cười mà xấu hổ đến không biết giấu mặt vào giận vì thái độ của hắn, Bạch Miên xoay người định mở cửa ra ngoài. Một bàn tay nhẹ nhàng đè lại cánh cửa không cho cậu mở Tiêu Nghệ từ phía sau ôm lấy cậu, trong lòng thầm cảm thán “Ưm, thật mềm mại nha.”Cằm gác trên vai Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ khẽ nhắm mắt, nói thầm bên tai cậu “Ngươi thật sự là bảo bối làm cho ta vui vẻ mà, ta chưa bao giờ cười nhiều đến như vậy, ta quyết định rồi, ta sẽ cho ngươi làm phi tử của ta, ngươi hãy ở lại trong cung cùng ta đi.”Bạch Miên giãy giụa muốn thoát khỏi vòng kiềm chế của Lăng Tiêu Nghệ, nhưng hắn lại ôm quá chặt làm cậu không thể thoát ra, Bạch Miên bĩu môi nói “Ngươi toàn khi dễ ta, ta mới không muốn ở lại nơi này, ta phải về nhà cùng ca ca, cùng tỷ tỷ của ta.”“Ngươi ở lại đi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ không truy cứu chuyện trước kia nữa, còn nếu ngươi vẫn nhất quyết không chịu thì ta sẽ lấy đầu ngươi đó.” Lăng Tiêu Nghệ không nặng, không nhẹ mà uy Miên đưa tay sờ sờ cổ mình, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau một hồi đắn đo suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, cuối cùng cũng đành phải khuất phục trước uy quyền mà gật Tiêu Nghệ khẽ mĩm cười dịu dàng, mà chính bản thân hắn cũng không biết, yêu thương nói “Nếu vậy là được rồi, tối nay ta sẽ không ăn ngươi, nhưng mà ngươi phải bồi ta ngủ.”“Không muốn, ta muốn ngủ một mình, bộ dáng ta ngủ rất xấu…”. Bạch Miên nhỏ giọng nói, càng nói đầu càng cúi thấp, hai vành tai còn chưa hạ nhiệt lại bị nung đến đỏ Tiêu Nghệ nhìn biểu tình xấu hổ của cậu mà khẽ cười thành tiếng, nói “Ngươi quả thật rất đáng yêu.”Dịu dàng xoay người Bạch Miên lại, nhẹ nhàng cẩn thận đặt lên môi cậu một nụ hôn, Lăng Tiêu Nghệ nói “Mặc kệ dáng ngủ của ngươi xấu thế nào cũng được, ngươi giờ là phi tử của ta thì phải có nhiệm vụ bồi ta ngủ.”Vừa dứt lời, Lăng Tiêu Nghệ nhanh chân nhanh tay cởi ngoại bào của Bạch Miên ra, sau đó kéo người lên giường mà ôm chặt vào lòng, thỏa mãn nhắm hai mắt lại mà đi vào giấc ngày hôm nay không phải cô đơn một mình, tuy cậu không phải là người trong lòng của hắn, nhưng cái cảm giác hạnh phúc này từ đâu mà tới, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, sau bao nhiêu năm cô đơn cùng nhớ nhung, bây giờ dường như đã được lấp đầy, không còn khoảng trống cũng thật lạ, hắn và cậu chỉ mới gặp nhau có hai lần, vậy mà không hiều sao lại khiến hắn thoải mái như vậy, cứ muốn ôm lấy mà không muốn buông tay…Mà hắn cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, đến một lúc nào đó sẽ rõ ràng thôi, bây giờ thì hắn cứ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc, vui vẻ do con chuột nhắt này mang tới đã…Tại Bạch Tô cùng phụ thân lo lắng suốt đêm, mọi người đều thay nhau tìm kiếm Bạch Miên nhưng không có chút tin tức Tô thức trắng cả đêm mà suy nghĩ, bộ dáng anh tuấn thường ngày cũng không còn, hai mắt cũng đã đầy tơ Bạch phủ còn đang bao trùm trong không khí chán nản, thì có tiếng hét truyền tới.“Ca, Phụ thân, tỷ tỷ, tiểu Miên về rồi đây”.Bạch Tô cùng Bạch đại nhân nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi bước ra ngoài chỉ thấy một bóng đen tròn tròn chạy nhào đến, sà vào lòng của Bạch Tô ôm chặt lấy Bạch Miên như muốn khảm cậu vào trong lòng mình, giọng nói có chút khàn khàn “Đệ thật là, làm sao lại để bị người bắt đi như vậy chứ, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì, có biết huynh lo cho đệ lắm không hả, tên ngốc này…”Bạch đại nhân cũng bước tới, đánh vào mông cậu vài cái, giọng nói có chút nghẹn ngào “Tiểu tử chết tiệt, hại phụ thân cùng mọi người lo lắng cả đêm, cũng may là ngươi bình an trở về.”Bạch Miên ở trong lòng Bạch Tô, không hiểu sao cảm giác ủy khuất lại trỗi dậy mà bắt đầu khóc ô ô.“Ca, phụ thân…”Nhìn người đệ đệ mà mình yêu thương hết mực này, đang ở trong lòng mà khóc đến lợi hại, hắn biết cậu chắc phải gặp chuyện ủy khuất gì đó, đưa tay xoa xoa lưng của Bạch Miên giúp cậu thuận khí, vừa dịu dàng dỗ dành “Ngoan, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, về nhà là yên tâm rồi, huynh sẽ bảo vệ cho đệ.”“Được rồi, được rồi, vào nhà thôi, mấy tỷ tỷ của con cũng lo lắng lắm.” bạch đại nhân vỗ về Bạch Miên nói.“Khụ…khụ…các người…”. Lăng Tiêu Nghệ đứng ngoài cửa lớn, nhìn cảnh tượng tình cảm trước mắt thực sự là không muốn phá hủy, nhưng hắn cũng không thể nào mà biến thành không khí đại nhân cùng Bạch Tô nhìn ra, vừa thấy người đứng bên ngoài là Lăng Tiêu Nghệ cùng vài binh lính hộ thân thì ngay lập tức quỳ xuống hành lễ “Hoàng thượng thánh an.”“Hoàng thượng thỉnh ngài tha cho vi thần, vì đang lo cho hài tử mà không biết được người đến, thần thật đáng tội chết.”Lăng Tiêu Nghệ phe phẩy chiết phiến trên tay nói “Không sao, là do ta không cho người thông báo trước, làm hại cho Bạch đại nhân đây kinh hách rồi.”“Vi thần không dám.” Bạch đại nhân cùng Bạch Tô cúi đầu thật thấp. Lại ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Miên không chịu quỳ xuống hành lễ, Bạch đại nhân mới hốt hoảng nói “tiểu Miên, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với hoàng thượng mau.”Lăng Tiêu Nghệ mĩm cười nói “Không cần thiết đâu, các ngươi đều đứng hết lên đi.”Lăng Tiêu Nghệ tiêu sái mà bước vào trong nhà, không quên liếc nhìn Bạch Miên đang nắm lấy cánh tay của Bạch Tô. Vào phòng khách lớn, Lăng Tiêu Nghệ ngồi đảo mắt nhìn hết những người trong nhà Bạch Miên, từ Bạch Tô cho đến ba vị tiểu thư đang khép nép đứng một bên, Lăng Tiêu Nghệ cảm thán trong lòng.“Toàn mỹ nhân không, không hiểu sao con chuột nhắt kia lớn lên lại không có chút nào giống với những người này.”Bạch Tô cao lớn, khí chất bất phàm, khuôn mặt góc cạnh mà anh tuấn, đôi mày cương nghị, hai mắt phượng sắc bén. Còn ba vị tiểu thư Bạch gia kia thì khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhã, mỗi người đều đẹp đến khiến người khác phải khen ngợi, hơn hẳn đệ nhất mỹ nhân trong Di xuân viện đại nhân nhìn Lăng Tiêu Nghệ đang đánh giá xung quanh, thì sai người hầu mau chóng mang trà đến. Cả một nhà Bạch đại nhân cũng vì Lăng Tiêu Nghệ mà loạn hết cả Miên lúc còn ở trong cung thì cậu rất sợ Lăng Tiêu Nghệ, nhưng không hiểu sao khi về đến nhà, khi nhìn thấy Bạch Tô, trong lòng cảm giác sợ hãi kia cũng biến mất, trong lòng nổi lên suy nghĩ “Không muốn cùng Lăng Tiêu Nghệ quay về”.Lúc sáng cậu thật vất vả mới xin Lăng Tiêu Nghệ cho mình về nhà để báo cho phụ thân cùng ca ca, tỷ tỷ yên tâm, Lăng Tiêu Nghệ lúc đầu nhất quyết không cho, chỉ nói để cho thái giám đến báo là thật sự là năn nỉ rất vất vả hắn mới đồng ý cho cậu về, với điều kiện hắn phải đi Miên nghĩ đến việc mình sẽ bị Lăng Tiêu Nghệ bắt đi, không tự chủ mà đứng nép vào phía sau Bạch Tô, ôm chặt lấy cánh tay của đệ đệ mình có vẻ hoảng sợ, Bạch Tô đưa tay khẽ xoa đầu cậu, vòng qua bả vai ôm cậu vào lòng mà trấn cả hành động này đếu lọt hết vào mắt Lăng Tiêu Nghệ không sót bất cứ chi tiết nào, lửa giận trong lòng hắn cũng vì vậy mà trỗi dậy. Nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm lấy Bạch Miên, không hiểu sao lại thấy thật ngứa mắt, muốn một phát hất cánh tay đó ra xa khỏi người Bạch Tiêu Nghệ cao giọng nói “Bạch Miên qua đây!”Bạch Miên nép vào người Bạch Tô lắc đầu liên tục, ánh mắt sợ hãi không ngừng nhìn về phía Lăng Tiêu thật sự phát hỏa nha, con chuột nhắt kia dám không nghe lời của hắn…Ánh mắt Lăng Tiêu Nghệ dần âm trầm, lạnh lùng nói “Ta nói một lần nữa, ngươi có qua hay không?”Nhìn Lăng Tiêu Nghệ sắp nổi giận, Bạch Miên run rẩy bỏ Bạch Tô mà bước qua bên cạnh Tô nhìn Lăng Tiêu Nghệ, ánh mắt cũng có chút âm trầm…Nhìn Bạch Miên đứng cạnh mình, Lăng Tiêu Nghệ lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, bỏ qua ánh mắt dò xét của Bạch Tô nói “Tối hôm qua, tiểu Miên ở trong cung cùng ta, hôm qua người bắt hắn đi là do các hoàng tử làm. Bọn hài tử đó muốn tiểu Miên làm nương của chúng. Mà hôm nay ta đến đây, cũng là muốn nói chuyện này, ta muốn để Tiểu Miên vào trong cung sống với ta, nói thẳng ra là ta muốn lấy hắn làm phi tử của mình, không biết ý của Bạch đại nhân như thế nào?”Bạch Đại nhân cùng Bạch Tô nghe Lăng Tiêu Nghệ nói xong thì có chút ngốc Miên là người phản ứng đầu tiên, cậu chạy nhanh vào lòng Bạch Tô, nhìn Lăng Tiêu Nghệ nói “Ca, ta không muốn, ta không muốn đi đâu…ô…ô…”Bạch Tô đưa Bạch Miên ra phía sau mình, ý muốn bảo hộ cho cậu, mà nhìn hình ảnh này Lăng Tiêu Nghệ hai mắt đếu phát đại nhân ấp úng nói “Hoàng thượng….chuyện này…tiểu Miên là nam nhân, sao có thể làm phi tử cho ngài được…”“Không quan trọng, dù sao ta cũng không có duyên với nữ nhân, mà tiểu Miên lại hợp ý với ta, làm ta rất vui vẻ, hơn nữa mấy hoàng tử kia cũng thích hắn vô cùng.”Liếc nhìn biểu tình có chút lung lay của Bạch đại nhân, Lăng Tiêu Nghệ nhanh chóng nói thêm vào “Bạch đại nhân đây là người rất trung thành với đất nước này, mấy đời của nhà Bạch đại nhân đều là thanh quan trong sạch, tất cả đều vì tiên hoàng, vì đất nước này, mà ngươi cũng biết ta ở trong cung nhàm chán, suốt ngày ra khỏi cung, nay có tiểu Miên bên người khiến ta rất vui vẻ, có lẽ vì tiểu Miên mà ta sẽ không trốn ra ngoài nữa, sẽ chăm chỉ mà phê duyệt tấu chương.”Bạch đại nhân nghe Lăng Tiêu Nghệ giãi bày, hai mắt đẫm lệ rưng rưng, thần tình hào sản lấp lánh kiên định nói “Hoàng thượng, nếu hoàng thượng nói như vậy thì tiểu Miên cứ để vào trong cung sống đi, dù sao ở bên ngoài nó cũng chỉ là hài tử trẻ người non dạ, nếu vào cung có làm gì phật ý mong ngài lượng tình mà bỏ qua cho nó, mong hoàng thượng như lời nói hôm nay mà chăm lo làm việc không gây thêm chuyện nữa.”“Phụ thân…”. Nghe Bạch đại nhân nói, Bạch Tô cùng Bạch Miên đồng thời hét Tiêu Nghệ ở một bên cười gian xảo, thần tình khiêu khích nhìn Bạch Tô nắm chặt lấy tay Bạch Miên, nghiêm giọng nói “Phụ thân chuyện này tuyệt đối không được, tiểu Miên còn nhỏ như vậy…”“Không sao, ta sẽ dạy dỗ cho hắn, ngươi yên tâm ta sẽ không làm cho hắn chịu bất kỳ thiệt thòi nào đâu…” Lăng Tiêu Nghệ nói xong kéo Bạch Miên đang giãy dụa vào lòng mình. “Ta việc triều chính còn nhiều, không tiện ở lâu, hôm nay ta đến đây chỉ để nói như vậy, bây giờ thì hồi cung.”Lăng Tiêu Nghệ tiêu sái, ôm Bạch Miên rời khỏi Bạch Tô nhìn bóng lưng khuất dần của bọn họ, tức giận đến nghiến răng, một chưởng đánh xuống chiếc bàn bên đại nhân hoàng hốt nói “Con làm cái trò gì vậy hả? Tiểu Miên vào trong cung có lẽ sẽ tốt hơn ở bên ngoài, được phục vụ hoàng thượng là một vinh hạnh có biết không hả?”Bạch Tô nhìn Bạch đại nhân, không thể nói lại, cũng không thể làm trái ý thánh chỉ, chỉ đành phải thở dài một cái, nói “Mong sao hoàng thượng tính tình chỉ là ham chơi thức thời, hai ba ngày nữa chán rồi sẽ thả Tiểu Miên về.”Ba vị tỷ tỷ ở bên cạnh không thể nói gì chỉ đành nước mắt lưng tròng mà khóc thút thít…

bảo bối lại đây